Tôi muốn chia sẻ với cộng đồng chạy bộ ở Việt Nam về câu chuyện của anh Calvin Đỗ, 49 tuổi, đến từ tiểu bang California, USA. Anh và nhóm từ thiện mang tên San Jose Vietnamese Running Club (SJVRC) vừa mới kết thúc chuyến công tác từ thiện và tham gia giải đua marathon 2018 DNIM. Calvin là một runner khá nổi tiếng trong giới chạy bộ phong trào ở Mỹ, anh thường xuyên làm pacer ở các giải marathon lớn với pace group 3:00-3:15, khi race anh thường chạy dưới 3 giờ và nhiều lần đạt giải nhất nhóm tuổi ở những race có cả chục ngàn người tham dự.

Calvin Do ở giải đua Boston Marathon

Có một điều đặc biệt ở runner này là số mileage của anh rất ít, chừng 30-40  miles một tuần, có lẽ vì công việc bận rộn, và anh bỏ thời giờ để đạp xe nhiều hơn. Chỉ đến gần race thì anh mới tăng mileage, mà cũng chỉ chạy chừng 50 miles một tuần. Thế mà ra race thành tích vẫn tốt như thường. Ở giải đua 2018 DNIM, Calvin dẫn vợ, con về Việt Nam thăm quê hương và làm từ thiện cho nên có thể nói đua marathon không phải là mục tiêu chính trong chuyến thăm VN của anh. Tuy nhiên dựa vào thành tích của Calvin và kết quả của giải đua Đà Nẵng marathon trong quá khứ, tôi dám tiên đoán là anh có khả năng nằm trong top 3.

Calvin đặt chân đến Việt Nam một tuần trước giải DNIM nhưng anh phải bận rộn với công tác của nhóm từ thiện, họ di chuyển liên tục trên hai chiếc xe van lớn và phải khuân vác những thùng quà nặng đến các hộ nghèo ở vùng sâu vùng xa cũng như thăm viếng và phát quà ở các trại mồ côi, trường tiểu học. Calvin chỉ có chút ít thời giờ để chạy thử làm quen với đường đua và để cơ thể thích ứng với thời tiết. Giá như sống ở Florida thì qua Việt Nam không đến nỗi, đằng này ở Calif khí hậu mát mẻ, trời nóng và oi bức đã ảnh hưởng đến mọi người trong đoàn. Thêm một tin không vui là 3 ngày trước race Calvin bị cảm, điều đó có thể thấy rõ trong các bài chạy của anh đăng trên Strava. Nhưng tôi và mọi người vẫn hy vọng anh sẽ phục hồi kịp thời và có một giải đua ấn tượng.

Calvin và nhóm bạn SJVRC làm từ thiện

Theo lời Calvin kể thì anh cảm thấy rất ổn ở vạch xuất phát mặc dù có hơi bị nghẹt mũi, những gì đã xảy ra sau đó được anh tường trình chi tiết trong một mẫu tin dài gửi đến bạn bè của anh trong câu lạc bộ SJVRC. Tôi xin phép và đã được Calvin đồng ý cho tôi dịch mẫu tin đó sang tiếng Việt để các bạn ở Việt Nam hiểu rõ và rút lấy kinh nghiệm.

—- Tâm Thư của Calvin Đỗ gửi SJVRC ngày 15/8/2018 —-

Tôi vẫn còn sống!  Thông thường tôi không có thời gian để đăng lên FB nhưng phải dành thời gian để cảm ơn tất cả những người đã vượt giới hạn để giúp đỡ một người anh em đang gặp nạn. Nếu bạn quan tâm đến những gì đã xảy ra trong cuộc đua dẫn đến việc tôi bị hôn mê trong 4 giờ đồng hồ, hãy đọc đến đoạn cuối.

Jason Marathoner, nếu không có bài đăng của bạn và ảnh từ bạn của Jason hoặc những người lạ đã chụp lấy tôi khi tôi đang ngã, tôi không chắc tôi có thể qua con trăng này. Yeah, họ thậm chí còn bấm ngưng đồng hồ Garmin cho tôi!

Kim, tôi không biết họ của bạn, nhưng sau khi thoát ra khỏi thể xác trong khi vẫn còn nhận thức , bạn là khuôn mặt quen thuộc đầu tiên tôi nhìn thấy. Bạn đã trả tiền đặt cọc y tế của tôi, cho tôi ăn và ở với tôi trong bệnh viện VN hàng giờ chỉ để chia sẻ tin xấu về kết quả huyết áp 12:30 chiều của tôi là 90/40.

Lê Lượng, cảm ơn vì đã đưa gia đình tôi đến đoàn tụ, mua thực phẩm, thanh toán tất cả các hóa đơn khác của tôi, và biết đối phó với tất cả các y tá và bác sĩ một cách thân mật và viết tay Tuyên ngôn Độc lập để cho tôi được tự do. Tôi nghe Ngọc Rachel Nguyễn đã dùng mối quen biết của cô ở Đà Nẵng để giúp đỡ!?!

Alissa Tran, tim anh như tan vỡ nhìn thấy em khóc khi bác sĩ cho biết tim của anh bị ảnh hưởng do suy thận. Anh hơi bối rối vì không thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Nhưng em đã phải vác nặng các kiện hành lý trong suốt cuộc hành trình hơn 24 giờ của chúng ta để trở về nhà và huyết áp 100/60 của anh từ từ cải thiện. Vì tất cả những điều này, em đã mất ngủ hơn 48 giờ, kể từ đêm trước giải marathon, nhưng không bao giờ phàn nàn hoặc đòi hỏi sự biết ơn. Anh thương em đã thể hiện tình cảm sâu sắc và sức mạnh tuyệt vời của mình.

Cảm ơn những người đã giúp vợ tôi quay trở lại khách sạn Novotel trên xe tay ga của mình và trả lại cả hai xe tay ga cho thuê, và người đã lấy dùm tôi túi sách gửi đồ ở race. Cám ơn Quý Nguyễn, Tara Đặng, KD Đỗ, Mark Brogan, Tammy Perez và tất cả mọi người ở Novotel đã chăm sóc con cái của chúng tôi và có mặt ở đó để ủng hộ chúng tôi và tiển chúng tôi đi, và xin tha thứ cho tôi vì nhiều người đã giúp đỡ mà tôi không nhớ! WOW tôi quá kinh ngạc vì cộng đồng chạy bộ này có thể kéo chúng ta lại với nhau một cách nhanh chóng và mạnh mẽ!

BÁO CÁO RACE

Có, tôi đã bị bệnh nghẹt mũi bắt đầu từ trong lồng ngực, ngoài ra thì thể trạng của tôi thật sự ổn định. Tôi đã nạp rất nhiều chất lỏng trong 48 giờ trước đó, nhiều carbs, nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Bắt đầu một cách thận trọng ở tốc độ 6:42 phút / dặm (pace 4:09) và cơ thể cảm thấy tốt nhưng nhiệt độ trên 84F và ẩm độ trên 50% chắc chắn không thoải mái. Thông thường tôi rất thoải mái khi chạy tốc độ này, giờ nhìn lại tôi đã dành nhiều năng lượng hơn để đối phó với sự khó chịu đó (nhịp tim cao hơn đốt nhiều đường hơn).

Tôi chạy đều với tốc độ trung bình 6:42 (pace 4:09) suốt 18 dặm cho đến khi đụng cây cầu ở lap thứ 2. Lúc đó mặt trời đã chiếu trực tiếp và tôi nhớ phải chiến đấu cực nhọc hơn rất nhiều trên mặt tinh thần để giữ được sự thư giãn và dáng chạy ổn định. Không may tôi phải bỏ qua một số trạm nước bởi vì có những người chạy khác chắn đường và nước chỉ để trên bàn thay vì có người phân phát. Tôi nghĩ còn ít hơn 9 dặm để chạy tôi sẽ ổn thôi. Sai lầm! Một cách có ý thức, tôi đã giảm tốc độ vì tôi đã thoải mái ở vị trí thứ 5, có thể thứ 4 (vượt qua một marathoner đi bộ trên đường về đích) với ít cơ hội để cải thiện vị trí của mình trong điều kiện thời tiết này.

Tôi cắn gói GU đầu tiên của mình tại dặm 14 và gói thứ hai ở dặm 20, đó là những gì tôi thường làm. Sai lầm! Chạy thì cực thiệt nhưng kết thúc thì đẹp, né tránh rất nhiều vận động viên. Hướng về vạch đích, tôi bắt đầu tăng tốc độ của mình để kết thúc – luôn luôn kết thúc mạnh mẽ tôi tự nhủ, và tôi cảm thấy vui mừng sắp thoát khỏi cái chão nóng này! Vâng, với khoảng cách khoảng 1/2 dặm, tôi phỏng đoán cơ thể của mình hoàn toàn cạn kiệt đường có sẵn và không đủ đáp ứng cho trái tim tôi đang bị thiêu đốt, và tôi đã phải chuốc lấy một thất bại thảm khốc hoàn toàn. Tôi thành thật cảm thấy nếu tôi có nhiều đường hơn thì tôi sẽ ổn thôi. Nếu Dylan Nguyen chia sẻ một shot whiskey cao với tôi sẽ là một phương thuốc hoàn hảo! Nhưng than ôi chân của tôi lung lay với những bước đi xiêu vẹo và tốc độ chậm lại đáng kể như xác nhận bởi Strava của tôi. Sau đó tôi chỉ nhớ một vài anh chàng thân thiện chộp lấy tôi, đặt tôi xuống đất và rồi tôi rơi vào một nơi tối tăm, biết rõ rằng tôi còn ý thức và đây không phải là giấc mơ, với những cơn sóng đau đớn ùa đến và tôi không thể tự đánh thức mình tỉnh lại … Vâng, niềm tin tôn giáo đã trở lại với tôi một lần nữa thật nhanh.

Ngay cả khi tôi thoát ra khỏi nó, bối cảnh bệnh viện là siêu thực và tôi không chắc mình đã thoát khỏi cơn hôn mê chưa. Và rồi Kim xuất hiện … …

Thank you và Cảm ơn !!!

————————————————–

Và sau đây một vài hình ảnh cóp nhặt từ trang Webthethao và do SJVRC cung cấp…

Calvin tập luyện trước giải đua 2018 DNIM, lúc này anh vẫn còn bệnh (Calvin cũng là một swimmer cừ khôi)

Leo cầu Đà Nẵng

Ngất xỉu ở km thứ 41

Hôn mê trên giường bệnh

Tỉnh lại, câu nói đầu tiên của anh là “Did I finish the marathon?”

Thoát khỏi hôn mê, hình ảnh này cho thấy một runner đích thực chỉ muốn thoát khỏi không khí bệnh viện

Vợ hiền bên cạnh

Anh Lượng, người có công giúp Calvin xuất viện

Cuối cùng rồi cũng được xuất viện

 

Dưới đây là Strava link để các bạn quan tâm có thể tham khảo:

Strava 2018 DNIM của Calvin Do

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn