Sau khi giải quyết xong công việc tồn đọng của 2 tuần nghỉ phép để tham dự giải Ironman 70.3 World Championship 2018 (IM70.3WC) tại Nam Phi mình mới có thể ngồi lại viết note này, như một kỉ niệm trước khi bước vào hạng tuổi mới.
IM70.3 Vietnam đến IM70.3 World Championship chỉ cách nhau tầm 10 tuần, mình cảm thấy may mắn khi mọi thứ đã diễn ra một cách ổn thỏa và suôn sẻ đến như thế. Lần đầu tham gia thi đấu ở nước ngoài, có những thứ mình chưa biết và còn bỡ ngỡ lắm. Bắt đầu với nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu:
- 10 tuần, làm sao sắp xếp cân đối công việc để đảm bảo theo sát kế hoạch tập luyện?
- Làm sao để xin Visa, lo vé máy bay, chỗ ở? Thời điểm đó mở web ra kiểm tra thì mấy khách sạn gần khu vực đua hết sạch phòng…chuyến bay thì chuyến nào cũng hơn 20 tiếng
- Về hành lý, công tác vận chuyển xe đạp: Tháo lắp xe làm sao? Mang đi và mang về như nào? Bay hơn 30 tiếng transit tận 4 lần nhỡ xe đạp thất lạc thì làm sao?
- Về thời tiết, cơ thể mình quen và thích nghi tốt dưới cái nắng nhưng giải này lại diễn ra vào cuối mùa đông ở bên ấy, sẽ thế nào khi bơi ở biển dưới cái lạnh dưới 15 độ C? Bơi lên lạnh thế thì đạp thế nào?
Và nỗi lo lớn nhất: Chi phí cho một giải đấu lớn. Thật may mắn là mình đã có gia đình bên cạnh… Những anh chị tốt bụng, những đồng nghiệp tận tâm. Em thực sự cảm kích khi được tin yêu như thế. Lo nhiều lắm và cố gắng tìm cách giải quyết từng thứ một. Rồi cũng xong, ngày ấy cũng đến. Xách balo và lên đường thôi…

Sân bay Tân Sơn Nhất – Chuẩn bị khởi hành
Rời khỏi nhà lúc 2PM, chuyến bay đầu tiên là đến Bangkok, transit ở sân bay tầm 7 tiếng. Mình và chị Chi không rõ là sẽ phải lấy hành lý, checkin lại nên loay hoay ở sân bay hơn 1 tiếng, chạy tới lui hỏi han… Xong thủ tục lúc 10h đêm, coi như hoàn thành ¼ check point. Hai chị em đói quá, tìm quán nào đó ngồi ở sân bay đợi chuyến bay tiếp theo lúc 1h sáng.

1 giờ sáng tại sân bay Bangkok
Chặng bay thứ 3, 4 là oải nhất với mình, mấy quả đáp máy bay cạnh biển thật khiếp đảm, làm mình nôn ra cả mật xanh mật vàng, mặt phờ ra… Hết chuyến thứ 3, thực sự lúc đó mệt lắm, hơn 30 tiếng bay, nhưng cứ tự nhủ trong lòng là còn chặng cuối nữa. Thôi, ráng lên.
Cuối cùng đã đến Port Elizabeth (Nam Phi) lúc 8h tối, may mà có anh Sam đến trước, anh check-in, thuê xe và đến đón, chở hai chị em đi siêu thị mua vài thứ cần thiết để lót dạ…Cả chuyến đi may mà có anh hỗ trợ. Em cám ơn anh Sam nhiều. Đến PE, mình bắt đầu lo vì thời tiết lạnh hơn mình nghĩ, vừa xuống máy bay đồng hồ báo 8 độ C. Sáng ngủ dậy tầm 10 độ, trưa nóng lên từ từ, chiều lại lạnh trở lại. Nói chung nhiệt độ dao động 8-15 độ C. Mình mặc 3-4 lớp áo và thầm nghĩ: “3,4 lớp còn lạnh thì hôm đua có 1 lớp mỏng te làm sao chịu nổi?”.Thế là sau hôm đó mình tập cho cơ thể làm quen với cái lạnh bằng việc mặc bớt áo lại để cho cơ thể thích nghi nhanh hơn, ngày nào cũng chịu khó đi ra đường. Kết quả là sau 2 hôm, cơ thể đã quen dần với nhiệt độ mới…
Hôm thứ 2 ở PE, mình bắt đầu đi đạp thử theo lịch trình của BTC… Ối giời ơi! Ác mộng. Vừa leo lên xe đạp chưa được 2KM là gió với dốc tới tấp, việc giữ thang bằng trên xe trở thành thử thách mới. Gió ngang gió dọc, thay đổi liên tục, chẳng biết đường đâu mà lần. Ngày đầu tiên test route đã để lại cho mình nỗi lo lắng tập 1. Ngày thứ 3 ở PE, mình bắt đầu đi test swim course, xuống nước bơi được 5 phút, phần xoang lạnh tê tái, ráng lọ mọ dưới nước 15p xong lên bờ, thêm nỗi lo tập 2 về vấn đề bơi….
Ngày 4 bắt đầu kết hợp test bơi, đạp và chạy ngắn. Sau hai hôm hoang mang, ngày thứ 4 đã khá khẩm hơn, đạp không còn cảm giác khiếp đảm như hôm đầu nữa vì đã quen dần với cảm giác gió, bơi không còn tê đầu nữa vì mình search được cách vỗ nước lạnh vào mặt trước khi xuống, nước (Thực ra vì muốn cơ thể thích nghi nhanh hơn nên hôm nào ngủ dậy mình cũng vỗ nước lạnh từ vòi nước vào mặt để quen dần, nước từ vòi sáng sớm ngủ dậy lạnh lắm).
4 hôm trước race cuộc sống của mình xoay quanh việc làm quen thời tiết, đường đua, tập dợt nhẹ và cuối cùng là nấu ăn thôi… yên bình và ấm áp lắm.
Ngày thi

Rồi ngày ấy cũng đến, việc xuất phát được chia theo age group, age group mình ít “hổ báo” nên xuất phát sau. Thế là mấy anh em ra quán cafe gần khu vực đua làm một cốc đợi đến lượt đua.
Tiếng còi xuất phát vang lên, mình lao ra biển… bơi được một lúc đồng hồ báo là đã bơi được 1km rồi nhưng thực tế là mình vẫn chưa thấy đến được phao đánh dấu mức 800 để rẽ trái (Race này không treo dây như ở ĐN, họ chỉ để 3 phao nổi: 1 vàng 2 đỏ để đánh dấu mấy vị trí quan trọng thôi). Nhìn xung quanh thấy có mỗi một mình, mấy bạn bơi cạnh mình đâu mất cả rồi? Cảm giác như một mình ở giữa Ấn Độ Dương… Biết ngay mình đã bơi lạc đường, lọ mọ ngóc đầu lên tìm pháo đánh dấu, tự nhủ trong đầu “bơi tới cục đỏ đỏ, bơi tới cục đỏ đỏ”. Bơi tới, bơi mãi, bơi mãi…
Trên quãng đường ấy nhiều lúc mình vô cùng hoang mang vì bơi mãi không thấy đâu là bờ… nhưng cứ bơi thôi, lâu lâu ngóc lên điều hướng, rồi cũng tới cua rẽ cuối cùng. Khoảnh khắc nhìn thấy bờ sung sướng lắm, mặc dù còn 800m nữa mới tới nơi nhưng luôn tự động viên “Cố lên, sắp đến nơi rồi, bơi nhanh lên, có các anh chị đang trên bờ chờ mày về kìa …” Ý nghĩ đó theo mình suốt 800m cuối.
Lúc mò lên tới bờ mình cảm thấy khá mệt vì 100m cuối dòng nước đột nhiên thay đổi từ nóng sang lạnh, tay chân cóng cả. Nhưng thực sự lúc ấy, vừa lên bờ nghe được tiếng gọi của các anh chị “Ngân ơi giỏi lắm, cố lên cố lên!!! Từ từ thôi đừng có vội”, các anh chị vừa chạy vừa nói vọng theo làm mình xúc động ghê gớm. Mình xuất phát sau nên đa phần các bạn đã lên hết rồi, xung quanh không nhộn nhịp đông vui như lúc xuất phát nữa nếu không nói là vắng vậy mà các anh chị vẫn ở đó đợi mình lên. Chắc là hồi hộp lắm vì mình bảo 40p mình lên mà cuối cùng 53p mới mò đến nơi (kì này về nhất định tập sighting). Về sau xem đồng hồ mới biết là mình bơi tận 2.455KM…
Đạp xe

Đến phần đạp có lẽ là phần thử thách nhất, những đoạn dốc, gió mình có chuẩn bị tinh thần trước rồi nên không shock như hôm đầu nữa, cứ đạp hết sức có thể thôi, đoạn nào đổ dốc thì mình cố gắng tăng tốc, mục tiêu lúc đó đơn giản chỉ là tìm mục tiêu gần nhất và vượt qua, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp… lao dốc đoạn 50km nhanh quá mình rơi mất cái bình đựng dụng cụ, thế là vừa đạp vừa cầu trời hy vọng không có chuyện gì xảy ra trong 40km cuối vì nếu không chắc vỡ thời gian… Cứ thế tiếp tục xong 90KM. Có lẽ phần đạp là phần hồi hộp nhất cho cổ động viên vì suốt chặng đường dài 90km, ngoài những con số trên hệ thông tracking khi bạn phải qua checkpoint mới hiển thị thì không còn thông tin gì nữa, nhỡ có rủi ro xảy ra cũng không biết được…
Về đến tầm 89KM mình đã nghe được tiếng chị Chi từ xa, mọi người leo lên cây cột điên hay sao ấy, cao lắm (Lúc đó mình chỉ nhìn thoáng qua không thấy rõ) và hét lên “Ngân ơi cố lên, cố lên”. Thế là lại có thêm động lực.
Phần chạy

Xong đạp! Phần chạy là phần cuối, cứ đặt mục tiêu là vượt qua người trước mặt, cứ thế tiến tới thôi, đoạn đường chạy rất vui vì có các cổ động viên cứ đứng dọc 2 bên đường cổ vũ, động viên. Tình nguyên viên hết lòng hỗ trợ, vỗ tay liên tục, gel phát miễn phí. Không khí vô cùng tuyệt vời, như một ngày hội. Phần này không hiểu vì sao mình bị đau bụng, cứ phải cắn răng chạy. Bụng đau tầm 10p rồi hết và cứ thế lặp lại 4, 5 lần suốt 21km. Nhưng nhờ thế mà mình mới có cơ hội tìm hiểu rõ nguyên nhân để khắc phục lần sau.
Cuối cùng thì cũng đến finish line, cảm xúc vỡ òa vì bản thân đã cố gắng hết sức. Những cái ôm ấm áp sau vạch đích, niềm vui khi hoàn thành chặng đua với bao cố gắng. Tất cả đọng lại một cảm xúc không thể nào quên…

Cuộc đua Ironman 70.3 thứ 3 mình tham dự đã khép lại với biết bao cảm xúc, đặc biệt là 2 cuộc đua gần nhất. Tạm biệt tuổi 23 với biết bao bài học quý giá. Cám ơn tất cả các anh chị đã luôn sát cánh, bên cạnh động viên và ủng hộ mình.
Em cám ơn.
02/09/2018
Port Elizabeth
“Nothing is impossible”