Quay lại Siêm Riệp, đường chạy dài nhất. Chọn nhầm supporter. Tưởng hoàng hôn đẹp nhất nhưng bình minh hoá ra còn đẹp hơn.

Mình mê Angkor có lẽ chỉ thua mỗi Angelina Jolie, nhưng chưa đủ giàu như chị để thường xuyên sang đấy trùng tu đền và xin nhận con nuôi. Đi đi về về Siêm Riệp không biết bao nhiêu lần, chủ yếu lang thang Pub Street và loanh quanh đền đài. Sau 21k đầu tiên (xem bài Hai Lúa ở Angkor Wat Half Marathon), mình có thêm lý do mới để trở lại Siêm Riệp: đi chạy.

Angkor Ultra Trail 2015 đến rất tình cờ. Bằng cách nào đó, BTC giải là Sport Developement et Performance Organisation (SDPO) có thông tin của mình, gửi email quảng cáo về giải. Năm đầu tiên có 6 cự ly, dài nhất là 128k, xuất phát từ Elephant Terrace, chạy cánh trái 64k, quay về điểm xuất phát, sau đó chạy thêm 64k cánh phải. Đẹp! Như chim tung cánh.

Đường chạy Angkor Ultra Trail 128K

Angkor và lần đầu chạy xuyên đêm. Chần chừ gì nữa nhỉ?

Đăng ký và sắp xếp lịch nghỉ phép xong, mình hồ hởi lập team đi cùng. Ba trai, hai gái: hai chị gái cứng đi chạy, ba em trai mềm theo đi cổ vũ. Gái chạy cùng mình từng trekking Himalaya nhanh hơn cả porter, nghe dụ đi Angkor Ultra Trail cự ly 32k Nordic Walk liền gật đầu cái rụp.

Nói là làm, cả bọn lục tục cuối tuần ra Phạm Ngũ Lão. Một trong ba đứa đi cùng là “con trai xã hội” của mình. Đáng ra nên loại thẳng tay thằng này thì mình lại mềm lòng với nó vào phút cuối để rồi va vào một tai hoạ mà dẫu điên khùng cỡ nào mình cũng không thể tưởng tượng ra được

Hôm lấy bib cùng thằng con-xã-hội gây tội trước race (xem phía dưới)

3C: Cần, cỏ, còng và 300 Đô nộp phạt

Mọi sự xuất phát từ động cơ đen tối của thằng con trai trời đánh. Lấy cớ “ủng hộ chị Chi đi chạy”, nó đã ỉ ôi xin gia đình chuồn sang Cambodia để tự do hút cỏ. Trong khi mọi người check in khách sạn, nó lẻn đi mua cần từ lúc nào, sau đó mò ra trung tâm Pub Street hiên ngang rung đùi ngồi hút. Nguyên con phố đêm hôm ấy chỉ có mỗi thằng của nợ nhà mình phì phèo. Cái gì đến phải đến. Cả bọn ngồi được 30 phút thì có hai người đàn ông mặc đồng phục tiến vào bàn. Họ lấy điếu thuốc khỏi miệng thằng bé, hít ngửi, sau đó ra hiệu cho nó đi theo. Dĩ nhiên nó chỉ biết đờ đẫn tuân lệnh. Mình vội vàng bám gót, gọi luôn một bé trai nữa đi cùng. Số còn lại vẫn ngồi tại bàn

“Không sao đâu, em lo được. B. và H. ngồi chờ đó đi”

Mình nói như thế vì không nghĩ mọi việc lại tệ hại như nó sắp sửa diễn ra.

Cả đám bị lôi ra sau khu chợ cũ. Một trong hai người đàn ông lên tiếng trước.

“Đây là chất cấm. Là ma tuý. Là phạm pháp. Bọn mày hiểu chứ? Nên một là mày vào tù, hai là mày nộp phạt. Quy định ở đây là 500 USD”

Lấy đâu ra 500 đô lúc đó? Mà có cũng không đưa. Bọn này làm tiền quá thể. Xin lỗi đây cũng từ Phạm Ngũ Lão sang nhé. Nhìn hai bạn giống lưu manh hơn “nhân viên an ninh”. Mình suy nghĩ rất nhanh, sau đó liến thoắng giải trình:

“Các anh nghe em nói. Tụi em vừa đến, tụi em không hề biết là ở đây cấm hút “thuốc”. Em rất, rất xin lỗi vì sự vụng dại của em trai em. Nhà em nghèo lắm, em lấy đâu ra 500 USD cho các anh. Em còn là sinh viên, hai đứa này cũng còn đi học. Tụi em không có tiền đâu anh. Anh tha cho tụi em nha. Em năn nỉ anh…”

Vân vân và vân vân…

Họ bỏ qua những lời vô nghĩa đó, dứt khoát và kiên quyết phải “trừng phạt” bọn này. Tiền chưa thấy đâu lại gặp một con điên léo nhéo lắm lời, hai “nhân viên an ninh” quyết định dùng vũ lực. Họ đè thằng bé xuống, soát người, khoá tay và lôi từ trong túi nó ra một bịch cỏ to bằng nắm đấm. Còn gì để nói nữa! Mình chuyển từ sững sờ sang bấn loạn. “Đi cổ vũ chị Chi chạy” và bị bắt giam. Một kịch bản không hay tí nào! Không còn con đường nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nộp tiền các em ạ. Là bao nhiêu thôi. Làm sao ít nhất có thể thôi.

“Chúa ơi, em trai em dại dột quá. Nó còn bé lắm, hai anh tha cho nó. Toàn bộ tiền tụi em có ở đây xin nộp hết cho các anh. Hai đứa có bao nhiêu thì đưa hết đi, tiền chị còn đâu nữa. Trả xe và khách sạn hết rồi (vẫn cố gắng vớt vát để giảm thiểu tổn thất)

Không chờ hai thằng bé hành động, hai “nhân viên an ninh” đã nhanh chóng trấn được 300 đô. Thằng hút cần 200, thằng bỗng-nhiên-bị-vạ-lây 100 còn lại. Nghĩ không bòn thêm được nữa, họ tịch thu gói cỏ, hục hặc đe doạ “đừng bao giờ tái diễn” rồi biến mất vào bóng đêm.

Thoát! Ba đứa thất thểu quay lại quán. Một thằng vẫn còn high nên chưa kịp hiểu vấn đề, thằng kia tái xanh tái xám vì chả hiểu sao mới lần đầu đến Cam đã bị trấn lột như thế. Mình bình tĩnh nhất nên vừa đi vừa xối xả “khi nào thì em mới trưởng thành hả T.?”. Vừa mắng con vừa thuật chuyện cho hai bạn còn lại, gái cứng ban đầu có vẻ quan ngại, sau vài choác bia lại hỉ hả “Thôi, đi chơi thế mới có kỷ niệm. An toàn là mừng rồi”.

Mẹ Kenya, thằng-con-xã-hội trời đánh và cậu em bỗng dưng bị vạ lây 

An toàn ư? Lầm tưởng

Hôm sau cả bọn dậy muộn, đi ăn trưa sau đó mình đi lấy bib. Buổi nào cũng vậy, ngồi Pub Street mà không uống cồn thì thật vô vị và thiếu cảm thông với con phố ấy. Không nhớ uống mấy chai nhưng mình đã đi lấy bib trong tâm trạng lâng lâng và chuếnh choáng. Nhìn danh sách 128k thấy đâu đó hơn 20 mạng. Ồ, chuột bạch cũng không nhiều lắm nhỉ.

3h chiều về lại khách sạn. Làm gì bây giờ? À, nghe quảng cáo có hồ bơi trên sân thượng đẹp lắm. Đi ngắm hoàng hôn đi. Gọi một chai rượu trắng cho nhã các bạn nhỉ. Lại cũng hơi đói bụng nên gọi pizza luôn.

Thằng con trai trời đánh tiếc bao cần chưa kịp thưởng thức nên đã mua cả pizza thường và happy pizza. Lần này nó thành thật, khai đã yêu cầu tăng gấp đôi lượng cỏ vào happy pizza. Má và dì sau nửa chai vang, trong một chiều hoàng hôn đáng nhớ như vậy đã quyết định “Happy pizza thôi mà. Chúng ta vỗn đâu có dễ gục”.

Đã không gục và cực kỳ happy. Mình ngồi dựa lưng vào B. ê a hát, vừa rót rượu vừa ngắm hoàng hôn. Mặt trời phía Tây rực màu kiêu hãnh.

“B. ơi, chúng ta sẽ còn thấy hoàng hôn đẹp như thế này bao nhiêu lần nữa trong đời?”

Đó đã là những giây phút thật sự đáng sống

Và có lẽ chiều sống dữ dội quá nên tối bị lịm và đừ. Mọi thứ tan đi, cơ thể bắt đầu thấy mệt. Uống nước nhiều vào, đi kiếm cái gì ăn rồi đi ngủ. Phải ngủ! Ngày mai race mà. Được không? Chắc là được. Với bọn mình chưa bao giờ là không được. Nhớ không? Uh, nhớ!

Mình chập chờn từ 9h tối đến 4h sáng, dậy uống thêm nước, pha cà phê, hỏi lại B lần nữa có đi được không? 30 phút sau hai đứa lên đường.

Mùa đầu tiên của Angkor Ultra Trail được tổ chức cực kỳ “dã chiến”. Việc BTC để 128k xuất phát từ 5am là một thảm hoạ cho runners ở 30km sau cùng. Thành phần tham dự mùa đầu cũng chủ yếu là bạn bè thân quen của BTC, đa phần là dân chạy trail kỳ cựu người Pháp. Việt Nam có mỗi mình và Marcel. Marcel đi 128k nhưng sau đó dừng cuộc chơi ở 64k vì đường quá xấu và trời quá nóng.

Cung đường đó không nên thơ tí nào. Đồng ruộng mấp mô toàn ổ voi cỡ đại, cây xanh không hề có, chỉ lác đác trên đường chỏng chơ vài tán cọ. Nắng vỡ đầu, cục cằn và oi ả. Đáng nhớ nhất có lẽ là bình minh lúc chạy được hơn 10k, mặt trời ló dạng trong tiếng kinh cầu thê thiết. Một ngày mới đến, không rạo rực, không hồ hởi. Tất cả chỉ là cảm giác bàng bạc, lửng lơ đan xen giữa trống trải, cô đơn và chút niềm tin mơ hồ, bất định. Phóng lao phải theo lao thôi. Mới 10% quãng đường, sẽ còn dài, dài và dài nữa.

Cung đường nắng và khắc nghiệt

Angkor Ultra Trail không đi qua nhiều quần thể thánh tích mà chỉ rải rác tạt ngang các ngôi đền phụ, đơn lẻ và nhìn tương đối giống nhau. Nỗi thất vọng cực lớn có thể xảy đến nếu bạn ngây thơ tin lời tình nguyện viên, hồ hởi leo lên một cầu thang dài vô tận ở đâu đó tầm km thứ 30 với hy vọng được ngắm “ngôi đền trên đồi”. Ngôi đền ấy xấu xí và trống trải đến mức mình vừa lên đến là vội vàng xuống luôn. Không một phút nào nán lại. Không một lý do níu lại.

64k đầu chỉ là như thế. Hỗn hợp đường: đồng ruộng, đá cục, đất đỏ. Mùi nắng xen mùi rơm rạ. Tiếng kinh cầu nỉ non xen tiếng đàn đá của nạn nhân vướng mìn sót lại từ thời chiến.

Điều duy nhất làm mình hiếu kỳ là một bác trung niên người Nhật. Bác chạy chậm rãi, dáng đổ về trước, không đẹp nhưng cực đều. Mỗi checkpoint bác dừng lại luôn có một người phụ nữ trẻ đi tuk tuk chờ sẵn ở đó. Họ tuyệt nhiên không nói gì với nhau. Mình gặp họ không dưới 3 lần, lần nào cô gái trẻ cũng im lặng đưa người đàn ông một cái khăn lạnh màu trắng mà có lẽ cô đã ướp sẵn rất nhiều ở trong thùng bên cạnh. Dùng xong khăn, người đàn ông uống nước rồi lại đi, không bất cứ cử chỉ từ biệt nào. Mình thấy có gì đó cam chịu và nhẫn nhịn ở người đàn bà kia, không biết cô ấy sẽ kiên nhẫn đến checkpoint nào vì từ KM 42 trở đi mình vượt lên trước, cố gắng xong nửa đoạn đường nhanh nhất có thể vì càng chậm sẽ càng dễ bị đuối về sau. Xong 64k đâu đó lúc 3h chiều, gặp Marcel tại lều tập trung. Anh than thở do nắng nóng và chân đau nên anh ngừng lại

“Em đi tiếp hả? Nghỉ chút không? Có súp gà”

“Dạ, không cần đâu anh. Hẹn gặp anh sau nhé”

Nói xong mình đi lấy thêm nước rồi chạy luôn. Kinh nghiệm chạy trail là đừng bao giờ nấn ná ở checkpoint quá lâu và tốt hơn hết là không nên có supporter để phải mủi lòng. Nếu có thì nên “máu lạnh” như bác Nhật kia để còn mau về đích. 10k tiếp theo đầu choáng váng và chân nặng như chì. Nắng hắt đợt cuối trước khi mặt trời lặn, dữ dội và sỗ sàng. Mình trơ trọi giữa đồng, nặng nhọc thở khi phải chạy qua các bãi rơm rạ cháy. Khói bụi mù mịt và tiếng tụng kinh cuối ngày. Ôi chao, sự thê thiết buổi sáng như được nhân lên rất nhiều lần. 80K, vẫn còn hơn một cái full marathon nữa. Đằng đẵng, mệt mỏi và cô độc. Vẫn mặt trời rực rỡ phía Tây nhưng hôm nay sao khác quá.

Giữa ngổn ngang đó, mình bị lạc đường. Đồng hồ không có, bản đồ cũng không. Giữa mênh mông đồng ruộng. Tỉnh táo, tập trung, chắc chắn mình không chết vì mình có điện thoại ở đây. Làm gì bây giờ? Đi ngược lại, nhưng giữa bao la này thì đường nào mới là đường ngược? Đánh liều chọn đường mòn nhất và cứ thế đi men theo, cho đến khi mình gặp Kinnen.

Kinnen Sylvain, đấng cứu thế

“Hey, anh ơi, em bị lạc hay sao ấy. Anh có đang đi đúng đường không vậy?”

“Theo đồng hồ thì tôi đúng. Đồng hồ cô hết pin à?”

“Dạ không có, em không có đồng hồ ạ

Kinnen có vẻ rất sốc nhưng rất nhanh sau đó anh lái sang chuyện khác

“Vậy cô đi cùng tôi đi. Cũng trễ rồi, mình không nên đi một mình đâu cô ạ ”

“Dạ em cám ơn. Mà em chỉ đi chậm như này thôi, anh có phiền không. Nếu anh cần đi nhanh thì em tự lo được, không sao đâu anh”

“Không hề gì, tôi cũng không nhanh hơn đâu. Tôi chỉ mong về được thôi mà. Nóng và đường xấu quá”

Tác giả bài viết thất thểu trên đường

Thế là mình và Kinnen cùng đi với nhau. Anh người Pháp, đi du lịch Đông Nam Á kết hợp chạy giải. Vợ chồng anh cũng đã từng ghé Việt Nam. Mình kể về Sapa, anh hứa nhất định sẽ chạy thử rồi kể cho mình nghe về Mont Blanc (đó là lần đầu tiên mình nghe đến UTMB và những cung đường của nó). Chuyện nọ xọ chuyện kia, hỏi han nhau để quãng đường ngắn lại. Sau KM100, mỗi cây số như dài vô tận, dài hơn tiếng kinh ban chiều hàng trăm lần. 3 giờ sáng, Kinnen bắt đầu ói do bao tử gần 24hrs chỉ có gel và nước. Mình không khá hơn, vật vờ lẽo đẽo theo sau. Chân đau, bụng đau và thỉnh thoảng lại vấp té do ngủ gục. Thèm Red bulls kinh khủng. Biện pháp duy nhất giúp tỉnh ngủ là tự cấu vào tay mình, cấu chán chê thì đổi bài là tự tát vào mặt

Sau nửa đêm các checkpoint xa nhau vời vợi, rất thô sơ với chỉ một bàn con, một ngọn đèn dầu và hai bạn đứng gác. Chỉ có nước, ít chuối và dưa hấu. Duy nhất một checkpoint đâu đó lúc gần về đích có cháo gà. Hai anh em nhìn nhau: không nuốt nổi đâu, cắn răng mà về thôi.

Từ đêm đến sáng, Kinnen phải hai lần đưa mình thuốc giảm đau. Anh luôn kể chuyện để mình tỉnh ngủ, bày ra trò tưởng tượng nếu không đi chạy thì chúng ta sẽ làm gì? Không nói ra nhưng chắc chắn cả hai đều tự hỏi: điều gì khiến mình lại điên khùng như thế này? Lê lết hoài cũng được đến checkpoint cuối, gần cổng vào tham quan đền. Mình nhớ lúc đó gần 6am, mọi thứ sáng sủa và rõ ràng hơn nhiều lắm. Thấy bạn lính gác cầm trên tay một lon Coca lạnh, mình mừng như bắt được vàng.

“Anh ơi, bán cho tôi lon Coca này nhé. 10 đô cũng được, tôi có tiền đây”

“Cô cầm đi, tôi tặng”

Cầm lon nước mà rưng rưng muốn khóc. Kinnen đùa đó sẽ là lon Coca ngon nhất trong đời của mình. Đúng là như thế thật!

Lon nước làm mình sống lại, đi nhẹ nhàng 5k đường road về đích. Không kèn, không trống, không nhiều cờ quạt, chỉ đôi ba bạn trong BTC đứng vẫy tay đón runner về. Họ là bạn của Kinnen, anh nán lại nói chuyện, mình xin phép về trước.

Cầm mề đay, mình lững thững đi tìm tuk tuk. Bình minh lên! Lại một ngày mới, lại tiếng kinh cầu, vẫn buồn và thê lương nhưng hình như sự cô đơn đã không còn nhiều nữa, để niềm tin kia, dù mơ hồ và nhỏ nhoi lại có thêm chút hy vọng le lói.

Bib và finisher medal của giải Angkor Ultra Trail 2015

Xong 128k, đường về nhà vẫn còn dài

Mình về khách sạn đúng lúc mọi người vừa thức giấc. Không ngủ nổi nữa nên tắm và đi ăn sáng. B. ăn xong bay về, mình và “con trai” nán lại thêm một ngày nữa. Chậm rãi, nhẹ nhàng, đi ngủ sớm để sáng mai ra sân bay.

Sáng thứ Hai nào đó, sân bay vắng tanh. “Thằng con” hớt hải đi hỏi thăm và “bà má” ngỡ ngàng nhận ra mình đã book nhầm chuyến.

“Lộn mà vẫn làm lại được thì còn may em ạ”. Mình đã an ủi thằng bé như thế trong lúc đi tuk tuk từ sân bay quay về khách sạn

Vài ngày sau mình xem kết quả, về thứ 15. Hơn được 5 người. Bác Nhật kia, không biết vượt mình lúc nào, đã về thứ 5. Nguyên mùa giải đó chỉ có duy nhất một người Nhật, chắn chắn là người đàn ông kiệm lời đó.

P/S: Tặng Hùng Hải, người cũng có máu điên như chị nhưng có lẽ ít lãng đãng hơn nên không bị nhầm lẫn ngớ ngẩn. Cung đường này chị đã đi, Quang Trần cũng đã đi, giờ đến phiên Hùng.


Đọc thêm Ký sự Kenya Chi Nguyễn:

Ký sự Chi Nguyễn “Kenya” (Phần 2): chạy bộ Sài Gòn – Đà Lạt

Ký sự Chi Nguyễn “Kenya” (Phần 3): đem giày “ba-ta” đi chạy Sapa (Vietnam Mountain Marathon)

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn