Các bạn hẳn không còn xa lạ với chị Chi Nguyễn, biệt danh Kenya, hay “người Việt gốc Kenya” hay “Kenya gốc Việt”. Chị không chỉ là nữ VĐV Việt Nam đầu tiên đạt chuẩn Boston mà chị còn nổi tiếng về độ “hai lúa” của mình, đơn cử như cái cách chị ấy chạy 26 dặm (42km) mà ngỡ mình mới chạy 26km, lơ ngơ về đích mà cuối cùng vẫn vớ được chuẩn Boston (xem thêm ký sự trong bài Mountains 2 Beach Marathon và những điều lầm tưởng).
BoiDapChay xin giới thiệu với các bạn chuyên mục Kenya và những lầm tưởng. Bài này sẽ là bài mở đầu cho chuỗi các câu chuyện ngớ ngẩn của chị Kenya khi đi chạy, chủ yếu là các giải ở nước ngoài và hành trình 7 ngày từ Sài Gòn lên Đà Lạt. Có những chuyện không kể ra thì mọi người sẽ không bao giờ hình dung là tại sao chị ấy có thể bản năng, thiếu hiểu biết và thiếu “lễ độ” với bộ môn chạy bộ như vậy.
Với BoiDapChay, chị Chi cũng nhắn nhủ chuỗi bài này chống chỉ định các đối tượng nghiêm túc, chuẩn mực và kỷ luật như Cao Hà, vì sức khoẻ và thành tích của các bạn cũng như mối quan hệ hoà hảo mà bạn luôn hướng đến khi tham gia các hoạt động thể thao.
2011 tháng 12 – Mình muốn quay lại Siêm Riệp. Lên Agoda đặt phòng, thấy mẫu quảng cáo của giải chạy Angkor Wat International Half Marathon, mình thoáng đọc vài thông tin rồi nghĩ bụng: có vẻ vui, mắc hơn giá tour đi thăm đền một ngày chút xíu. Ok, đăng ký thôi. Đi chơi mà!
Đăng ký xong để đó, không nghĩ ngợi gì nhiều. Kiểu như ra Hội An chơi, nhân tiện mua vé xem thả đèn lồng, thích thì đi coi, không thích thì đi uống rượu. Quan trọng gì!
Giải Angkor Wat International Half Marathon sẽ mang các VĐV qua quãng đường 21km xuyên suốt các di tích, đền thờ cổ của Angkor Wat
Đâu đó trước ngày đi một tuần, đang ngồi coi phim ở nhà thì bạn cùng nhà hỏi:
– Ê Chi, tuần sau mày đi Siêm Riệp đúng không? Tao nghe hôm bữa mày nói mày có đi chạy half marathon nữa. Mày tập tành gì chưa?
– Ờ, tao có đăng ký. Tập gì? Chạy thôi mà. Xỏ giày vô thôi. Tập là tập gì?
– 21k lận đó. Mày cũng nên thử coi mày chạy được bao nhiêu chứ
Sẵn đang buồn ngủ nên mình nghĩ thôi, ra hít tí khí trời cũng được. “Ừ, tao đi chạy thử. Hai đứa bay ở nhà chờ tao về ăn tối nha, nhớ đừng uống hết rượu của tao đó”.
Mình đi cầu thang bộ xuống dưới sảnh, bắt đầu chạy từ cổng chung cư, qua Paragon rồi lạch bạch lên đường dẫn vào cầu Phú Mỹ. Vừa chạy vừa nghĩ 21k là cỡ 4 vòng hồ Xuân Hương. Hơi ghê! Nhớ hồi cấp 3 đạp một vòng quanh hồ cũng mất thời gian phết. Mệt thì chẳng mệt gì, nhưng coi bộ chán. Tự trấn an cái này có lẽ sẽ đỡ hơn, đi qua đền đài ngó nghiêng, chưa kể nhìn đám chạy trên đường chắc cũng ngộ nghĩnh và màu sắc…
Mình từ từ chạy, lên đỉnh cầu phải đi bộ một lúc, sau đó đổ dốc rồi vòng ngược lại. Chắc tầm hơn 10k, thấy cũng không mệt lắm, đến Unilever thì đi bộ cho ráo mồ hôi. Về đến nhà nhìn đồng hồ thấy mất tầm tiếng rưỡi. Tắm xong rồi đi ăn tối. Thèm bia. Hai thằng kia uống hết rượu nên mua bia đền lại cho mình.
– Mày ổn hả?
– Ừ, tao ok. Chắc tao không sẽ chết đâu, tin buồn cho tụi mày đó
Một lần “tập” duy nhất cho giải. Đủ rồi, thời gian đâu nữa, mà cũng chả quan tâm.
Thứ 6 nào không nhớ, xách ba lô ra Phạm Ngũ Lão. Xe xuất phát từ 5h sáng, đến giữa trưa vào trung tâm Pnom Penh, nghỉ một tiếng rồi đổi chuyến đi Siêm Riệp. Mất hơn 16 tiếng đến nơi. Đi bụi hoài nên cũng không thấy mệt. 9h đêm check in khách sạn rồi lọ mọ đi ăn, nho nhã làm vài chai Angkor, đi ngủ để sáng dậy đi lấy số báo danh (lúc đó không biết trên đời có những thứ được gọi là bib).
Làm gì tiếp đây? Lang thang ra Pub street đọc sách, vừa đọc vừa lai rai uống từ chiều. Đi du lịch chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà. Mọi người đi Siêm Riệp chắc không lạ gì Pub Street, tương tự như Phạm Ngũ Lão nhưng chỉ bằng 1/10. Khách du lịch đa số đổ dồn về Temple bar, nơi cái gì cũng có. Bia Angkor 1 đô 1 chai, cocktail mắc hơn một chút vì bản chất chỉ là Coke pha cồn. Tiếng nhạc, sàn nhảy, bàn bida, gái local và tâm lý “đi du lịch” làm mọi người không quan tâm mình đang đưa cái gì vào người. Thoải mái và hưng phấn. Giao lưu chán với các bạn Tây balo, mình quay sang tán láo với hội local mà đa phần là tài xế xe tuk tuk. Họ đứng tràn vỉa hè, nói cười rôm rả, kiên trì chờ khách để bán tour đi thăm đền ngày hôm sau. Vui tính, hoạt bát, biết khá nhiều về lịch sử Angkor và tiếng Anh ổn hơn rất nhiều tourguide chuyên nghiệp của Sài Gòn, nhiều tuk tuk sau mỗi chuyến đi đã trở thành “buddy” của khách du lịch
– Mai mày đi thăm đền không? Giá tao rẻ nhất đó. Từ 5h sáng đến 6h chiều nhưng mày muốn sớm hơn tao cũng đi được, đi ngắm bình minh
– Mai tao đi chạy rồi. Cái giải bán marathon Angkor gì đó. Mày biết không?
– Wow, hay quá! Mày giỏi quá. Giải đó nổi tiếng lắm nha
Mãi hôm nay mình mới đọc lại thông tin về giải. Truyền thống phết. Từ 1996 cơ. Nhưng lúc đấy thì hoàn toàn không một ý niệm. Bia bọt, nhảy nhót chán chê đến gần 1h sáng
– Mai mày đi chạy đó, mày về nghỉ đi chứ hả? Tao nhớ là bắt đầu sớm lắm á. 5h sáng hay sao ấy
– Ê tao hỏi thiệt. Có nhất định phải đi sớm không vậy? Có gì vui không? Tao muốn ở lại chơi chút, mai dậy sớm chạy thấy ngán quá. Tao đi chơi mà
– Không không không. Mày phải chạy chứ. Mày đã đến tận đây và mua vé đi chạy mà. Lên xe tao chở mày về rồi mai tao chở mày đi ra điểm xuất phát. Tao biết chỗ đó
Mình nhớ đã hỏi tên bạn ấy mà bây giờ quên mất. Vì ngưỡng mộ. Trung kiên, quyết liệt và đeo bám hơn bất cứ ca nào mình từng gặp. Đỉnh điểm là 4h30 sáng hôm sau, mình không thể nằm ì ra giường vì đích thân tiếp tân lên gõ cửa lôi mình ra khỏi phòng. “Tuk tuk mày đang gọi ầm bên dưới”, tiếp tân càu nhàu.
Uh thì đi, không trốn đâu được nữa. May mắn là chỉ uống bia đêm trước nên không bị hang over nhiều, còn lết xác đi được
Ra kịp giờ. Ngái ngủ bắt chước mọi người gắn số báo danh lên áo. Riêng cái cục trắng trắng thì phải hỏi bạn bên cạnh để xem nhét nó vào đâu. Bạn ấy kẹp vào giày. Ok, mình cũng kẹp vào giày. Năm 2011 bib vẫn nằm rời các mẹ ạ. Mình thấy sao làm vậy, không một ý niệm gì. Ý nghĩ duy nhất lúc đó là làm sao xong cho nhanh để về còn ngủ bù.
Ghi chú: vì là race đầu đời của “hai lúa” Kenya nên chị ấy cũng không biết đến việc phải mua/chụp ảnh cúng face. Vì vậy ban biên tập đành lấy ảnh của TBT BoiDapChay “đẹp chai” cũng tham gia giải Angkor Half Marathon 3 năm sau đó để bài viết đỡ khô. Mong bạn đọc thông cảm
Ký ức về ngày race đầu tiên rất nhạt nhoà. Lợn cợn nhớ về một buổi sáng mát mẻ, chạy qua các con đường rợp bóng cây xanh. Có tí xấu hổ vì người sực nức mùi cồn. Dừng lại khá nhiều để uống nước cho loãng bớt Angkor và những cái khỉ gì cũng không nhớ. Luôn tự nhủ làm sao mò được về đích để còn về ngủ, chiều khoẻ khoắn lại ra Temple bar làm vài choác tạm biệt Siêm Riệp. Miên man như thế cho đến lúc gặp Nick (thằng bạn chạy cùng) chỗ U-turn. À thế là đang mình chạy nhanh hơn nó. Không tệ lắm nhỉ. Nhưng liệu có thể chạy nhanh hơn đến khi về đích không ta? Để xem nó có tăng tốc lên không chứ cứ đà này thì mình vẫn đang ổn.
Ồ khoan, không ổn. Sút dây giày rồi, dừng lại cột không té dập mặt. Cột nhanh, cột nhanh không Nick nó vượt. Cái cục trắng trắng này phiền quá đi mất. Vứt đi.
Vứt luôn time chip (chip tính giờ) đi các mẹ ạ, như vứt một tờ giấy rác. Vướng víu quá trong khi mình đang cần phải chạy nhanh không để Nick bắt kịp. Mình phải về trước để còn bắt nó mua bia cho mình và cười nhạo niềm tự hào Chicago boy chuyên chạy dọc hồ Michigan của nó. Với chị là muỗi, haha
Viết đến đây thực sự cảm thấy vô cùng có lỗi với Nick vì luôn cãi chày cãi cối với bạn trong suốt 7 năm là mình chạy về nhanh hơn. Đúng là lúc đó mình đã về trước, nhìn lên đồng hồ tại vạch đích là 1:54. Nick về sau, chip time là 1:57. Nhưng mà lỡ vứt chip tính giờ nên mặc nhiên kết quả của mình không được tính (chuyên môn gọi là DQ – disqualified hoặc DNF – did not finish). Đến bây giờ mới biết là mình cãi bậy. Người thua cuộc, một cách đúng đắn, nghiêm túc và “lễ độ” là Chi. Có những sự ngoan cố và thiếu hiểu biết kéo dài hơi lâu các mẹ ạ.
Lần đầu đi 21k. Lần đầu bị DNF/DQ (không hoàn thành/truất quyền thi đấu).
To Nick Ipple: My very first running mate
- Về tác giả
- Bài mới nhất

VĐV chạy phong trào Việt Nam nhưng luôn bị nghi ngờ quốc tịch Kenya. Sở thích chạy không đồng hồ, chạy trail Sapa với giày Adidas. Sở đoản: hay tính nhầm cự ly chạy. Thành tích: Nhất nữ Việt Nam tại Techcombank Ho Chi Minh International Marathon (hạng 3 nữ chung cuộc). PR:3:07:07. Boston Qualified.