Số là đứa bạn thân thiết bỏ mình lên xe hoa nên giờ mình phải mò sang tận California để chúc mừng nó. Tặc lưỡi tự bảo đi xa thế thôi tìm một cái giải marathon để chạy cho nó bõ, nhân tiện thử sức mình với chuẩn Boston (Boston Qualify – BQ).Tìm thấy giải Mountains 2 Beach trong khoảng thời gian ở Mỹ nên nhắm mắt…đăng ký luôn. Giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười với cái race này cộng với những sai lầm và những “tưởng bở” tai hại.

Tưởng đâu cũng dễ đón taxi như Sài Gòn 

Mất 10 tiếng đồng hồ đi Amtrak từ San Jose xuống Ventura để nhận ra là taxi không dễ đón như ở VN và các nước khác (ngay cả Châu Âu). Uber cũng hơi khó tìm vì “Ở đây xe hơi là chân của tụi tao”. Ngày race, gặp rất nhiều các runner từ các thành phố quanh Cali lái xe hơi đến. Vài người ở hai đêm, đa số chỉ một đêm, chạy xong rồi về, tiết kiệm được khá nhiều chi phí. Tặc lưỡi: mình ở xa, tốn kém là đúng. Nhưng vì không có xe, phải ở khách sạn gần điểm xuất phát, những 4 ngày thì kể ra cũng hơi chát. Bài học thứ nhất: Đi chạy ở Mỹ, nên có xe hơi và nên có bạn đi cùng

Tưởng ít quảng cáo thì không hổ báo nào thèm dự

Thứ 7 tung tăng ra Expo lấy bib. Sốc! Race gì mà không kèn không trống, không biểu trưng, biểu ngữ. Đi gần đến Expo mới thấy bảng chỉ đường bé tèo teo. Backdrop đơn sơ, cổng chào giản dị, hình ảnh nhà tài trợ CLIF chỉ bằng 1/5 Techcombank nhà mình. Bước vào bên trong, liên tưởng ngay đến hội chợ Hello weekend của mấy em teen ở nhà. Quần áo đổ ra bán, từ nguyên giá đến Sales. Merchandise có ly, nón in hình logo giải, có quầy bán kẹo hạnh nhân, quầy tổng hợp các loại Gel từ Hammer, GU, đến CLIF. Quầy massage siêu dã chiến, cho miễn phí 60s, sau đó thì các biểu giá từ 15’ đến 1h. Rất Mỹ! Vài quầy hàng phục vụ thiếu nhi, đáng chú ý là khu kể chuyện cổ tích bằng rối tay. Đứng quầy là một chú thừa cân trông hơi mệt mỏi (chắc vì thế mà phụ huynh và các cháu cũng không mặn mà gì)

Khu Expo thua xa nhà mình

Đầy rẫy thuốc chống chuột

Massage huyền thoại free 60s đầu

Bên cạnh những thứ là lạ và có vẻ hơi lem nhem ấy là một số cái chúng ta nên học

1-Check in điện tử. BTC chuẩn bị khoảng 10 cái Ipad để mọi người tự kiểm tra lại thông tin cá nhân, số bib sau đó đến đúng bàn để lấy. Việc này giúp giải quyết traffic khá tốt. Nhanh, gọn, chính xác

iPad để check in

2-Chia sẻ chuyên môn. Có hẳn một công ty chuyên tư vấn về kỹ thuật chạy bộ dựng quầy ngay giữa Expo. Mình đến giao lưu, được biết công ty do hai vợ chồng một anh chị cũng là runner mở. Họ có tư vấn miễn phí, huấn luyện bằng hình ảnh, huấn luyện 1 kèm 1, bán sách và tài liệu hướng dẫn chạy bộ… “Like an academy”, anh chồng là dân chạy trail cho biết. Anh đã tham gia UTMB và vợ anh cũng đã dự Boston vài lần

Cặp vợ chồng runner tư vấn kỹ thuật

3-BQ Ask. Quầy này nằm ngay quầy chuyên môn, có hẳn một chú mặc áo siêu nhân, đội tóc giả, đứng giải đáp tất tần tật các câu hỏi liên quan đến BQ. Quan sát hơn 10’, mình thấy họ chia sẻ rất thiết thực và thẳng thắn. Điều chúng ta nên học là họ không chỉ nói suông theo kiểu truyền cảm hứng (như cá nhân mình đây, vốn không biết gì về kỹ thuật nên phát ngôn rất chung chung mơ hồ) mà luôn dùng video để giải thích. Những kế hoạch tập luyện đòi hỏi có thời gian họ luôn xin email để follow up vì không phải ai cũng nhắm tới BQ ngay từ giải này. Không hỏi thêm, nhưng mình nghĩ dịch vụ này không tính phí

Nhìn quanh quất toàn thấy bộ bệu và mẹ bỉm, mình nghĩ bụng ngày mai chắc buồn, hổ báo thấy giải bé nên chả ai tham gia cả. Nhầm, nhầm to.

Tưởng bị loại vì chạy nhầm đường

Khi nhìn speed split của mình, một bạn đã hỏi liệu mình có bị chấn thương ở CP cuối hay không khi bị rất nhiều runner qua mặt và không bứt tốc. Có, là chấn thương não!

Bản đồ route chạy

Mọi việc nên được diễn giải một cách đầy đủ như thế này: 21k đầu mình chạy nhanh quá. Câu chuyện như Techcom, mặc dù hoàn toàn ý thức là phải cân bằng tốc độ nhưng lạnh quá, phải chạy cho bớt lạnh. Chủ quan không mang áo gió nên đến lúc xuất phát mình phải vứt lại khăn choàng và áo len. Áo len H&M bánh bèo, là cái áo ấm duy nhất mang theo vì tháng 6 mà làm sao còn lạnh nữa (đấy là mình cứ không xem thời tiết và nghĩ thế). Hình như mình là runner duy nhất mặc áo len và quấn khăn choàng cổ. Mọi người hoặc mặc áo gió, hoặc mặc nilon (như áo mưa phương tiện), cứ mặc và chạy, đến khi nóng người thì vứt đi. Do mình phải vứt sớm nên cắm đầu cắm cổ chạy cho người càng nóng lên nhanh càng tốt. Chạy bám đuổi top đầu nhanh chóng, qua mặt luôn pacer 3.05, nghĩ bụng sao bọn này có phần thong thả haha. Vượt luôn pacer 3.10. Pacer 3.15 là muỗi. Rất nhiều runner nam chạy ngang khen good job 😛

Xúng xính đi race

Dĩ nhiên điều đấy tồn tại không lâu, mình chậm lại dần. Mệt! Bị pacer 3.05 qua mặt. Ok! Mình đâu có đặt mục tiêu cao thế. Cố bám theo 3.10. Được 5’. Chết! Sao lại mệt thế nhỉ? Mà hình như vẫn chưa xong 21k mà. Có tí hoang mang. Đỉnh điểm là bị anh bạn ngồi cùng xe bắt kịp. Anh dự định 3h10’ để BQ cho hạng tuổi, mình có nhắn lúc trên xe là anh cho em theo 30k đầu nhé, 12k sau em sẽ chậm lại vì em cũng định đâu đó 3h20’. Lúc gặp anh biển chỉ đường hiện lên là 23. Vẻn vẹn con số 23

Hẳn là 23KM!

Mới có 23k thôi mà đã theo không kịp. Không ổn rồi. Chỉ còn một gói gel, phải để dành đến KM30 chứ. Từ 23 đến 24 sao mà xa. Sau 24 lại là con dốc. Ơ mà sao bọn này cứ chạy qua mình hùng hục thế nhỉ? Còn gần 20km cơ mà, sao nhiều đứa thở hồng hộc khi chạy qua mình mà có vẻ bung hết sức vậy? Bao giờ mới đến 25? Sao lâu thế… Nhiều đứa vượt qua mình thế?

Đến 25

Dừng lại thở (lần đầu tiên dừng lại không tại CP cho một giải chạy road). Chạy tiếp nào, tự động viên là Km thứ 30 sẽ được ăn gel. Cắm cúi… Và rồi mình nghe reo hò. Finish, Finish. Finish là như nào? Ai finish? 10k, 25k hay 42k? Lại phải dừng lại hỏi một bạn cổ vũ (lúc ấy chỉ còn 300m là đến đích) vì mình rất sợ đi nhầm đường sẽ bị loại kết quả. Thà hỏi để quay ngược lại, không BQ cũng được, chứ DNF cho FM đường road thì không thể nhục hơn. “Is full marathon this way?”. “Yes, almost there. Finish”. May không ngu ngốc hỏi sao tao thấy mới có km thứ 25 mà đã về đích. Thôi chạy tiếp chứ sao, chạy trong hoang mang và bối rối

Cán đích!

Nhìn lên đồng hồ là 3h24’ (do mình xuất phát tốp sau nên chậm hơn 2’so với gun time). Huy chương đeo vào cổ rồi mà vẫn ngẩn ngơ. Ơ thế là về à? Sao 25k đã về? Hít thở định thần, đi loanh quanh tầm 15’ mới ra khu kiểm tra kết quả. Hợp lệ. Tên họ đầy đủ. Kết quả là 3h23’. BQ rồi, có mà vẫn chưa hiểu nhìn nhầm cự ly nào mà có biển báo 25K

Cái nên hiểu giản đơn và thực tế nhất là: đã dốt Toán, kém định hướng, không nhạy về thời gian thì nên có một cái đồng hồ.

Cổng đích

Bài học lớn nhất. Ngoài ra, một số quan sát tại khu về đích chúng ta nên cân nhắc để học theo

1-Công nghệ giúp kiểm tra ngay kết quả. Chính xác và nhanh gọn, chỉ cần nhập số bib vào Ipad có sẵn

2-Khu về đích nên được tập trung đầu tư nhiều hơn khu Expo. So với ngày lấy bib, ngày hôm sau không khí khác hẳn. Có kèn, có trống… cờ phướn rợp trời. Mình thích khu chụp hình có view ra biển với hai bảng gỗ BQ và PR. Ai được gì cầm đấy, cầm cả hai thì càng tuyệt. Gần chỗ chụp ảnh là khu đánh cồng, anh em được kết quả tốt ra đấm gõ khí thế. Coi như tập thêm cơ tay

Đánh cồng cho máu

3-Các nhóm chạy có khu vực lều riêng, branding hoành tráng. SouthBay runner club là câu lạc bộ rất mạnh ở California. Hashtag là #Beastmode nên beast hơi bị nhiều

Hổ báo #beastmode

4-Có khu vực riêng cho thiếu nhi. Nhà tài trợ CLIF có hẳn một khu trò chơi cho các cháu để bố mẹ càng yêu quý nhãn hàng hơn

Bố mẹ đi race các cháu ngồi chơi

5-Bợm bia nên được quây vào một nhóm. Bia uống thoải mái nếu có tiền. Không chùa như ở Việt Nam. Uống thì không được đi lung tung. Mỗi khi ra vào đều có bảo vệ kiểm tra. Mình hơi tí xấu hổ khi nhớ lại những lúc xong race ở quê nhà haha

Bợm bia ái quốc

Tóm lại chỉ tiêu đưa ra cũng đã hoàn thành. 21k đầu còn loáng thoáng nghĩ đến PR cơ đấy. Thấy được nhiều thứ, nghiệm được nhiều điều… Thiết thực nhất là cái đồng hồ, để còn biết là mình ở đâu 🙂

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn