Tiếp chuỗi ký sự những điều lầm tưởng của mình khi chạy, lần này Chi Nguyễn Kenya sẽ kể với các bạn sự tích chạy Marathon đầu đời của mình. Đó là một giải chạy đặc biệt: không thèm chạy 42km đường bằng mà quyết định lết 42km đường núi; không thèm dùng giày trail chuyên dụng mà lơ ngơ đem giày road “hủi” đi thi; chuẩn bị thì chả có gì ngoài bia và bia… Qua bài này, chị Chi muốn khuyên nhủ mọi người đừng lầm tưởng chỉ cần đủ “khùng” thì cỡ nào mình cũng chạy được.


Sau lần chạy Sài Gòn-Đà Lạt, mình theo Huy tham gia một số giải chạy trong nước, vốn không rầm rộ như bây giờ và runner cũng đa số là các bạn nước ngoài. Vietnam Mountain Marathon (VMM) 2013 là một trong những giải như thế. Mình, như mọi lần, đăng ký giải chạy chỉ để đi chơi vì từng lên Sapa bao lần mà chưa bao giờ ở một nơi đẹp như Topas. Chọn 42k, rủ cậu bạn thân đi cùng. Bạn chưa chạy 21k bao giờ và cũng lần đầu biết đến Sapa.

Cho đến mãi sau này đi đua với chị Tiểu Phương mình mới có khái niệm chuẩn bị cho một giải đấu. Dĩ nhiên sự chuẩn bị của mình so với các bạn nghiêm túc chắc chỉ bằng 1/10, nhưng dẫu sao, vẫn đỡ hơn những lần tự phát đi chơi kèm đi chạy trước đó. Sự chuẩn bị duy nhất của mình với VMM 2013 là xin nghỉ phép, mua vé máy bay và gói dịch vụ 4 ngày 3 đêm ở Topas.

Đâu đó trước ngày chạy 1 tuần, Kris (bạn chạy cùng) nhắn tin: “Chi ơi, mình phải CHUẨN BỊ một số thứ: túi nước, áo mưa, còi… Em biết mua ở đâu không? Mình cũng phải tự lo đồ ăn dọc đường, anh đọc thấy mọi người ăn gel, không có thì thay thế bằng chocolate và các loại hạt”

Mình nhớ đã trả lời tin nhắn dài dằng dặc và đầy lo âu của Kris bằng 4 chữ ngắn gọn “Leave it to you (anh lo đi nha)”

Với sự tháo vát của một người từng đi du lịch hơn 60 nước, Kris đã xoay xở được mọi thứ cần thiết cho ngày khởi hành. Dĩ nhiên, giày thì đứa nào lo thân đứa đó. Đôi Adidas sau 300km hành trình Sài Gòn – Đà Lạt coi bộ vẫn còn tốt, thôi mang theo luôn !

Đi thôi!

VMM đầu tiên không có nhiều người Việt tham gia. Nổi bật nhất là bạn Vũ Xuân Tiến running man, người đã chạy theo đoàn xe chở các cầu thủ Arsenal gây xôn xao dư luận thời đó. Tiến đã được đích thân Tổng lãnh sự giới thiệu, cùng với một người nổi tiếng khác cũng đến từ Đan Mạch, chuyên gia chạy núi với thành tích khủng khiếp mà nói chung lúc ấy mình cũng không để ý vì mải ngắm hàng cờ những quốc gia có vận động viên tham gia. Đẹp và đầy sắc màu. “Not bad eh (không tệ ha)”, mình đã nhắn Kris như vậy và bạn nháy mắt đồng ý

Nhà nghỉ ở Topas

Đến tối, hai đứa ngỡ ngàng nhận ra: hình như không ai đi tham gia giải với tâm thế du lịch như này cả. Bản thân mình cũng lờ mờ thấy được chuyện đó khi trò chuyện với cô bạn cùng phòng lúc chiều. Ban tổ chức sắp xếp cho các cự ly ở cùng với nhau. Cô chạy 21k trong lúc sắp xếp giày, mũ, túi, gậy… đã ngạc nhiên hỏi

“Mày không chuẩn bị gì à?”

“Cũng chút chút, giày, balo, áo mưa như Ban Tổ Chức yêu cầu thôi”

“Cái gì? Đôi giày này á hả? Mày có nhầm không? Đây không phải là giày chạy núi, mày còn đôi nào khác không vậy?”

“Ờ…Không!”

“Nghe này, tao thấy có quầy bán giày ở khu nhà hàng, mày nên ghé và chọn một đôi nhé. Tao lo lắng cho mày đó, thực sự”

“Ôi chao! Mày đúng là đến từ Bắc Âu, thực sự”, nghĩ bụng như thế, mình đã định nham nhở với bạn là mày đã nghe về Điện Biên Phủ chưa? Tao đang học tập cha anh ngày xưa đó. Nhưng thấy bạn quá nghiêm túc nên mình đã quyết định rút lui, hứa là sẽ lượn ra quầy bán giày tìm “một đôi phù hợp”

Dĩ nhiên mình không bao giờ lượn ra đấy, đi chạy thì chân mới quan trọng chứ, giày chỉ là vỏ bọc mà thôi. Mình quyết định đi dạo một vòng Topas, chờ đến giờ ăn tối để được “networking”. Đó đã là một buổi networking chậm rãi, lạnh lẽo và không tí cảm hứng nào. Chạy, chạy và chạy. Những thuật ngữ chưa bao giờ nghe, những thủ tục không bao giờ biết đến, những cự ly nghe qua muốn nổi da gà. Mình đã đầu hàng khi các bạn cùng bàn nhắc đến các huyền thoại nào đó. Xa lạ, lãng nhách, không có tí hơi hướng Pop- culture. Cái tên gần với chạy nhất mà mình biết là Usan Bolt. Lạc lõng! Đồ ăn không có gì hay ho vì cơ bản mình cũng chả thích ăn hồi giờ. Bia, dĩ nhiên chỉ bán văn nghệ dưới quầy.

“Ê Kris, chuồn ra sau uống bia đi”

“Uh, anh cũng định nhắn em, mấy bạn bàn anh geek quá, anh không tham gia được câu chuyện”

Mình và Kris ra sau nhà hàng Topas, uống bia, tán láo. Trời lạnh dần và các runners cự ly 70, 42 lần lượt về phòng ngủ. Lác đác chỉ còn các bạn 21 nán lại lai rai đàm đạo. 10h tối nhà hàng đóng cửa, mình về phòng. Các bạn đã ngủ, mình bật đèn đọc sách, trằn trọc…

Tin nhắn tới “Chi, ngủ chưa? Đi loanh quanh không? Anh không ngủ được”

Uh thì loanh quanh. Lạnh và buồn. Mình và Kris nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất.

“Anh, chị phòng em chạy 70k á. Ghê quá, sao chị ấy làm được vậy anh hả?”

“Ông cùng phòng anh gần 60 tuổi, cũng chạy 70k. Ổng ngủ từ 6pm, không ra ăn tối luôn, nãy anh về phải rón rén như mèo”

“Em hỏi nghiêm túc nè, anh nghĩ em chạy được 70k không Kris?”

“Hmm, anh nghĩ được. Em khùng mà, chuyện gì em cũng sẽ làm được”

Thế là cả hai chuyển sang đề tài “các chuyện khùng điên” đã làm trong đời. Mình thắng Kris áp đảo.

“Chi, em phải chạy 100k, à không, 100 dặm, thậm chí hơn với độ khùng này. Anh nói thật”

“Haha, vậy anh muốn làm chuyện khùng điên ngay bây giờ không? Em với anh lội bộ xuống phố huyện, uống xỉn rồi đi bộ về. Mai còn sức thì chạy, thực ra mai mình đi bộ cũng được mà, không thì bỏ luôn. Mình nghiêm túc chạy có khác gì đám kia. Chán òm”

“Anh chưa khùng đến vậy đâu Chi. Giữ nguyên kế hoạch nha. Về ngủ đi, mai em chạy trước anh mà”

“Èo, anh cũng bánh bèo như tụi kia. Thôi, về thì về”

Không được khùng thì chạy. Đơn giản mà. Mình xỏ giày, đeo ba lô, hoà vào dòng người. Không ý niệm gì về cung đường, độ dốc hay thời tiết. Nhớ loáng thoáng làng bản đan xen với đồng ruộng. Đường đất mấp mô, heo gà chạy tung tăng từng đàn, chó lớn lẫn chó bé, hào hứng thì sủa, hờ hững thì hé mắt nhìn. Nhớ nhất là các em bé dân tộc gặp trên đường, bé nào mình cũng “Hello” rồi cười toe toét (thành thói quen cho tất cả các race về sau, mệt cỡ nào cũng vẫy tay cười với các em bé, thủ thêm tí bánh kẹo phát cho các cháu. Đi race là đi chơi mà). Ký ức sâu đậm nhất, để sau mùa Sapa đầu tiên mình chỉ chạy trail, là đoạn đường U-turn của cự ly 70. Mai Huy chạy cùng tốp đầu (anh Đan Mạch hẳn nhiên đã một mình một ngựa từ lâu). Huy kế ngay sau người dẫn tốp, bước chân mạnh mẽ, nụ cười tự tin:

“Chị Chi ơi, chạy cẩn thận nha”

Đối với mình, đó đã là hình ảnh đẹp nhất và gần nhất của Tự Do.

Trên cung đường VMM – Tự Do!

Dĩ nhiên, mình không chạy đẹp được như thế. Mình khổ sở với đôi giày “lỗi”, những lúc xuống dốc mình cởi giày cầm trên tay, tụt bằng mông, hết dốc lại mang vào, lồm cồm bò, hì hục thở. Đi đâu được nửa đường thì vớ rách, mình quăng luôn, đi chân trần. VMM mùa đầu được chuẩn bị rất tốt nên mặc dù mang chỉ một chai nước sau balo, mình chả bao giờ thiếu nước. Ăn đâu đó 2 thanh Snickers, 1 túi hạt điều. Nhớ có ghé tiệm tạp hoá mua 2 lon Sting dâu. Tháo, gỡ giày không biết bao nhiêu lần. Lê la, bò trườn sao đó cũng về được tới đích

Kris đã về trước, hỉ hả ngồi uống bia, đánh bạn với một số các đối tượng có vẻ ít nghiêm túc hơn đêm hôm trước, hoặc cũng có thể về đích rồi nên họ cũng thư giãn hơn. Mình gặp Sara lần đầu tiên chiều hôm đó, hứa với nhau là bất cứ race nào, hễ đi chung thì đứa về trước luôn phải đợi đứa kia tại vạch đích với một chai bia lạnh. Mình ra cụng chai với Huy khi nghe tin em ấy về thứ 4 của cự ly 70. Running man bị lạc đường, phải gồng lên chạy nên về đích chuột cắn te tua, buồn quá lên xe về luôn Hà Nội làm mình chả kịp giao lưu vì Ngoại hạng Anh mình cũng thích The Gunners. Đó cũng là lúc mình loáng thoáng nghe đến tên anh Doãn Cường, cao nhân chạy núi ngoài Bắc. Xa xôi quá! Địa lý và trình độ.

Không đợi đến lúc về phòng, mình loanh quanh tìm cô bạn chạy 70km, chúc mừng và xin được ôm cô ấy.

“Em phục chị quá, bao giờ em mới được như chị đây?”

Đêm sau race mọi người đều mệt nên ngủ sớm. Sáng tập trung ra xe buýt để về Hà Nội. Nhìn đôi giày ghẻ lấm lem sình mình đã định vứt đi, nhưng nghĩ sao, thôi, kỷ niệm. Xe buýt đến chậm. Mình đứng chờ, ngó nghiêng xung quanh. Đa số mọi người mặc đồ thoải mái và đi dép xỏ ngón. Trời, chân ai cũng ghê. Móng chưa kịp mọc, móng tím, móng đen, móng sứt sẹo. Mình chẳng biết chân mình có bị bong móng nào không nữa. Mới 42 đã vậy, dài hơn chắc chia tay vĩnh viễn luôn quá. Thấy sợ sợ, mình lang thang qua đường xem đồ lưu niệm. Mọi người chạy VMM chắc cũng quen với hình ảnh người H’mong và Dao Đỏ lân la trước cửa Topas bán hàng.

Đôi giày Adidas sau khi chinh chiến 42km ở Sapa

Mua ít đồ cho các bạn ở nhà, mình vô tình nhìn xuống chân em bé bán hàng người Dao. Em đi đôi dép tổ ong cũ, đã từng là màu trắng, lỗ chỗ rách và dĩ nhiên, lấm lem bùn

“Em đi từ nhà lúc mấy giờ?”

“4h sáng”

“Có ra phố huyện hay lên thẳng đây?”

“Lên thẳng đây”

Lúc đó tầm 11h hơn, xấp xỉ thời gian mình chạy hôm qua từ lúc em ra khỏi nhà. Cô bé khoảng 15 tuổi. Và đôi dép tổ ong.

“Này, chị có đôi giày, cũ và bẩn rồi nhưng nếu em không ngại, em đi thử xem vừa không nhé, dẫu sao thì nó vẫn tốt hơn đôi dép này”

Hơi rộng nhưng đôi giày vẫn ở lại Sapa.

Xe buýt đến. Mình lên xe, im lặng suốt cả đoạn đường. 42k, 70k, thậm chí nhiều hơn nữa, chắc khùng vẫn là chưa đủ. Mình quay qua nói với Kris “Em nghĩ em chưa đủ khùng đâu”

P/S: Sau Ultra Trail Mont Blanc – CCC, mình có nhắn Kris thông báo là đã hoàn thành Mont Blanc 100km rồi. Anh nhắn lại, chỉ 2 chữ “Told you (đã nói rồi mà)”

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn