Mấy hôm nay trong cộng đồng chạy bộ xôn xao chuyện ông Gene Dykes 70 tuổi lập kỷ lục marathon cho nhóm tuổi M70-74 với thành tích thời gian 2:54:23, đánh sập kỷ lục của vận động viên quá cố Ed Whitlock đúng 25 giây. Bài viết sau đây được phiên âm và chuyển sang tiếng Việt từ chương trình phỏng vấn cloud259. Đoạn phỏng vấn Gene Dykes từ phút 1:48 đến 37:02. Bài phỏng vấn quá dài cho nên được chia ra làm hai kỳ.
https://cloud259.com/wp-content/uploads/2018/04/episode63.mp3
==========================================
Brenn:
Đầu tiên tôi muốn đi ngay vào cuộc phỏng vấn của bạn. Greg, bạn từng cố gắng để phá vỡ 3, bạn đã có một kế hoạch tập luyện tuyệt vời vào tháng Giêng. Chúng ta đã ngừng ghi âm về đề tài này và bây giờ không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Greg: Vâng, đã xảy ra sự cố.
Brenn:
Có lẽ vì muốn đi tìm cảm hứng mà bạn đã nói chuyện với một người đàn ông, người nhiều tuổi hơn bạn và đặt PR, người đạt được danh hiệu đám mây 2:59, thực sự là 2:57; ông ấy chạy dưới 3 giờ. Greg, hãy kể cho tôi nghe tí xíu về người đàn ông mà bạn đã phỏng vấn, người sẽ xếp hàng ở vạch xuất phát Boston và cố gắng lập kỷ lục nhóm tuổi cho giải Boston Marathon.
Greg:
Vâng, điều đó thực sự truyền cảm hứng, ông ta đạt thành tích 2:57, nhanh nhất của nhóm tuổi 70. Ông thực hiện thời gian 2:57 ở cuộc đua Rotterdam marathon, cùng ngày tôi chạy Paris. Tôi chạy chậm hơn nhiều, nhưng vâng, Gene chứng minh rằng chúng ta có thể thực hiện chương trình này trong hai mươi mốt năm nữa. Ngay bây giờ, tôi đã 49 tuổi vì vậy chúng ta có thời gian, thời gian để thực hiện mục tiêu của mình.
Brenn (cười to):
Bạn còn nhiều thời gian quá hả.
Greg:
Không, ông ta thật tuyệt vời, vì vậy tôi muốn vào ngay chủ đề bởi vì ông không chỉ truyền cảm hứng mà còn có nhiều ý kiến trái ngược trên nhiều phương diện, ông có nhiều suy nghĩ khác biệt so với nhiều vận động viên về việc luyện tập, căng cơ. Vào đề tài đi thôi!
Brenn:
Vâng, vượt mốc 3 giờ ở mọi lứa tuổi là một thành tựu lớn trong việc chạy bộ, và để đạt sub 3 lần đầu tiên khi bạn đã 70 tuổi là điều không thể tưởng tượng được, vì vậy hãy xã cuộn băng. Tôi đang nôn nóng muốn nghe cuộc đàm thoại.
— BĂNG GHI ÂM CUỘC PHỎNG VẤN BẮT ĐẦU —
Greg:
Tham gia cùng chúng tôi từ nhà của ông ấy ở Bala Cynwyd, ngoại ô Philadelphia là Gene Dykes, người giữ kỷ lục thế giới mới, người vừa lập kỷ lục thế giới cho tuổi 70 với thời gian 2:57:43 tại cuộc đua marathon Rotterdam chỉ vài ngày trước. Và qua đó ông phá sâu kỷ lục cá nhân 7 phút.
Ông là người thứ hai lập được kỳ tích sub 3 ở tuổi bảy mươi trở lên, gia nhập huyền thoại quá cố Ed Withlock, người đã làm điều đó ở tuổi 73, 74.
Gene, cảm ơn vì đã tham gia cùng chúng tôi. Thật là một thành tựu bùng nổ tuyệt vời. Xin chúc mừng và chào mừng ông đến với chương trình Cloud 259.
Gene:
Vâng cảm ơn bạn rất nhiều, đó là một hành trình tuyệt vời đến thời điểm này.
Greg:
Chắc chắn rồi, và chúng tôi không thể chờ đợi để nghe ông kể. Đầu tiên trước khi chúng ta đến Rotterdam, ngay sau đây, tôi muốn thính giả của chúng tôi hiểu được Gene và sự nhiệt tình của ông về chạy bộ. Ông vừa nói với tôi rằng ông sẽ tới Boston trong một vài ngày để chạy Boston Marathon vào thứ Hai, vì vậy đó là hai cuộc đua trong vài ngày, thế thì tôi có một vài câu hỏi: Một, ông có bị điên không? Hai, ông cảm thấy trong người ổn không? và Ba, mục tiêu của ông ở Boston là gì.
Gene:
Ồ, tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người sẽ đồng ý rằng tôi là người dở hơi, nhưng nếu tôi có siêu năng lực thì đó là khả năng phục hồi nhanh chóng. Ý tôi là tôi không chỉ thực hiện marathon tuần này qua tuần khác mà tôi đã thực hiện hai cuộc đua vào cuối tuần nhiều lần và giành được vô địch nhóm tuổi của tôi trong cả hai ngày, vì vậy, tôi đã quen với việc ít nghỉ ngơi nên đó là lý do tại sao tôi cảm thấy tự tin đến với giải Boston.
Greg:
Vậy thì ông phải cảm thấy hơi đau? Ông phải bị đau ngay sau khi chạy nhanh chứ.
Gene:
Vâng, tôi đã đi bộ chậm một chút ngày hôm qua; hôm nay bắt đầu tốt hơn. HLV của tôi đã ra lệnh chỉ là đi bộ vào ngày mai cũng như thứ Năm, thứ Sáu, và Chủ Nhật tôi sẽ chạy vài số dặm trung bình trước khi cuộc đua hôm thứ Hai.
Greg:
Và ông kế hoạch gì cho Boston? ông sẽ lập thêm một kỷ lục Thế giới mới.
Gene:
Không, tôi không nghĩ rằng tôi điên đến thế.
Ba lần vừa qua chạy ở Boston tôi đã có cùng một thời gian 3:09 vì vậy tôi có thể sẽ thử sức để đạt được bốn lần liên tiếp, hai mục tiêu chính là chiến thắng nhóm tuổi của tôi trong năm thứ ba liên tiếp, ở độ tuổi 70-74, nói đúng ra là 70+, kỷ lục ở Boston cho 70 tuổi trở lên hình như là 3:16 và tôi hy vọng sẽ đánh bại kỷ lục đó một cách khéo léo.
Greg:
Ông nghĩ nguyên nhân gì dẫn đến khả năng phục hồi rất nhanh của mình? Có phải chỉ là may mắn về sinh lý của ông hoặc có một số phương pháp mà ông tiếp cận chạy bộ giúp ông phục hồi nhanh?
Gene:
Vâng, có hai điều. Tôi nghĩ rằng phải có một cái gì đó vì tôi dường như nằm rất xa bên ngoài đồ thị, nhưng cũng như rất nhiều thứ khác trên đời cơ bản vẫn là từ luyện tập, thể trạng bạn càng tốt thì bạn càng hồi phục nhanh hơn nên cách tốt nhất để phục hồi là luyện tập căng thẳng ngày này qua ngày khác, tôi đoán vậy. Ví dụ, các giải đua là bài tập tuyệt vời. Mỗi ngày bạn có mặt ngoài đó, và tích lũy khá nhiều dặm, sau một đêm ngủ ngon bạn lại có thể tiếp tục làm lại điều đó, và ngoài việc thụ hưởng giải đua, nó dạy cơ thể của bạn khả năng cải thiện ngày qua ngày.
Greg:
Vì vậy, một điều khác tôi thấy tuyệt vời là ông chạy ultra marathon, ông đã chạy ba cuộc đua, tôi nghĩ là ba cuộc đua 200 dặm vào năm ngoái. Đúng không ạ?
Gene:
Vâng, nó được gọi là Triple Crown 200. Candace Pert làm giám đốc cuộc đua cho cả ba, và bạn biết tôi giống như nhiều người, tôi ngồi đó trước khi đăng ký, rồi bắt đầu nhấn cái nút bàn phím, và trước khi tôi nhận thức điều gì xảy ra, tôi đã tham gia quá nhiều giải, nhưng tất cả đều là những cuộc đua đáng kinh ngạc, và chậm hơn một chút so với tốc độ Rotterdam của tôi. Tốc độ trung bình trên toàn bộ cuộc đua tin hay không là 30 phút mỗi dặm và tôi nói tốc độ di chuyển của tôi trung bình khoảng 20 phút mỗi dặm nên hầu như không đáng được gọi là chạy bộ mặc dù thời gian và khoảng cách mang một ý nghĩa hoàn toàn mới để thực hiện 200 dặm. Bạn cảm thấy như bạn đang thực sự chạy như gió khi nhìn vào đồng hồ của bạn, thấy ghi là 16 phút mỗi dặm và sau đó bạn không thể tin được.
Greg:
Vâng, tôi chỉ không thể tin được số dặm ông có thể tích lũy. Ý tôi là dẹp chuyện tuổi tác sang một bên, thật là tuyệt vời khi ông có thể chạy nhiều đến thế. Ông biết năm ngoái đã chạy bao nhiêu dặm không?
Gene:
Vâng tôi làm bài tính cộng hai năm trở lại đây, mỗi năm tôi chạy khoảng 2 nghìn 8 trăm dặm và có lẽ điều thú vị hơn nữa là trong số đó 1300 dặm mỗi năm là ở giải đua, vì vậy 1300 dặm của các race chỉ nhiều hơn một chút so với luyện tập. Tôi yêu các giải đua.
Greg:
Vâng, ông trông khỏe mạnh, ông yêu đua chạy bộ, ông thụ hưởng nó nhưng nó cũng là một phần luyện tập của ông .
Gene:
Vâng, ví dụ như chạy ultras, tôi nói với mọi người tôi không phải là một vận động viên ultra marathon, tôi là một vận động viên marathon. Tất cả luyện tập của tôi là dành riêng cho marathon và ultra giúp tôi xây dựng nền tảng cho marathon, mang lại cho tôi niềm vui. Tôi có thể trở thành dân chạy ultra tốt hơn nếu tôi luyện tập đặc biệt cho cự ly này, nhưng không, đó không thực sự là mục tiêu của tôi.
Greg:
Ông còn làm thêm gì ngoài việc tích lũy mileage ở các giải đua? Ông có các buổi chạy tốc độ không? ông có tập trong sân vận động không? Ông có chạy với nhóm không? Ông có thể kể một chút về hoạt động chạy bộ hàng ngày của ông ở Philly không?
Gene:
Tôi làm bất cứ điều gì huấn luyện viên của tôi bảo tôi làm bởi vì anh ấy biết rõ hơn tôi khả năng của tôi đến đâu, tôi cần làm những gì để hoàn thành những điều mà tôi đang có. Và anh ấy thực sự pha trộn giáo án, nó không phải là một trong những chương trình mà bạn có thể viết ra và phổ biến nó ra công chúng. Mỗi ngày là khác nhau, mỗi tuần là khác nhau. Vâng, chắc chắn mỗi tuần có một số dặm để đạt được tốc độ marathon hoặc nhanh hơn thường là những bài chạy dài nhưng đôi khi tôi phải viết xuống những gì anh ấy muốn tôi làm vì nó quá phức tạp; ba dặm khởi động và sau đó là những dặm xen kẽ ở những tốc độ làm bạn muốn hụt hơi.
Greg:
Và huấn luyện viên của ông là ai?
Gene:
Tên anh ta là John Goldthorp, anh ta có một trang web gọi là “fix your run dot com” và tìm thấy anh ta về cơ bản đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi, hoàn toàn thay đổi.
Greg:
Khoảng bao lâu rồi?
Gene:
Khoảng năm năm trước. Tôi đã chạy marathon đầu tiên của mình mười hai năm trước và tôi đã khá hơn mỗi năm, sau năm hoặc sáu năm, có vẻ như tôi đang bắt đầu gặp ngưỡng, có nghĩa là không cải thiện được nữa. Và tôi đã chạy giải marathon Toronto, hy vọng sẽ đánh bại kỷ lục cá nhân của mình, đó là 3:16 lập ở giải đua Steam Town Marathon. Và tôi hoàn toàn thảm bại, với thành tích 3:29. Kết thúc hạng ba nhóm tuổi, và tôi nói có lẽ tôi nên thử một lần nữa và thuê một huấn luyện viên, và trong vòng năm tháng, anh ấy đã giúp tôi giảm thời gian marathon từ 3:29 xuống 3:09 tại Boston, và tôi đã tiếp tục cải thiện hàng năm kể từ đó. Thật không thể tin được những gì anh ấy đã làm.
Greg:
Ngoài ra, thật không tin được khi tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người cho rằng một người như ông với khả năng và tốc độ ở tuổi của ông sẽ là một vận động viên marathon 2:30 vài thập kỷ trước, nhưng ông không chạy, hay là ông đã chạy sớm hơn khi còn trẻ?
Gene:
Một lịch sử ngắn gọn là tôi chạy track ở trường trung học và không có gì đáng nói, tôi có thể thực hiện hai dặm với thời gian không đến nỗi tệ, rồi bận rộn bài vở ở cấp đại học đã làm tôi bay ra khỏi đường track. Ý tôi là thiên hạ đã chạy qua mặt tôi cả vòng, trên cuộc đua hai dặm. Và vì vậy, toàn bộ phần còn lại của cuộc đời trưởng thành của tôi, tôi đã tin chắc rằng tôi chỉ là một người chạy bộ tầm thường. Thỉnh thoảng tôi sẽ chạy bộ để có được vóc dáng cân đối nhưng tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ chạy đua, và sau đó khoảng mười hai năm trước tôi đoán bạn có thể nói tôi bị rơi vào hố vôi với một đám đông xấu, họ khuyến khích tôi cố gắng đua và sau cuộc đua đường dài đầu tiên tôi đạt chuẩn cho giải đua marathon ở New York mà không cần phải bỏ tên để được rút thăm chạy New York, rồi sau khi chạy New York tôi đạt chuẩn chạy Boston Marathon, và vì vậy từ hố vôi tôi nhận ra tôi thích điều này và với một ông già như tôi ̣thì tôi không đến nỗi tệ. Nhưng lúc đó tôi không thể tưởng tượng rằng tôi sẽ có ngày hôm nay. Chỉ năm năm trước và ba năm trước là khi tôi lần đầu tiên nghĩ ra ý tưởng rằng nếu tôi có thể tiếp tục cải thiện thêm 3 năm nữa tôi sẽ có những cơ hội và đạt được thành tích như tôi đã làm ở Rotterdam.
Greg:
Vậy hãy nói về Rotterdam. Ý tôi là ông đã tham gia với mục tiêu phá vỡ kỷ lục, đó là ba giờ và hai mươi ba giây. Ông nghĩ là mình có cơ hội phá vỡ kỷ lục đó không?
Gene:
Vâng, người ta nói rằng hãy tin tưởng vào quá trình luyện tập của bạn và tôi biết từ chương trình tập luyện của mình rằng tôi phải có thể thực hiện được thời gian đó, nhưng khi cuộc đua marathon nhanh nhất của bạn là 3:04 và bạn đang cố gắng phá 3 giờ, nó có xu hướng nảy sinh một chút nghi ngờ trong bạn, bình thường thì tôi vẫn giữ thái độ bình thản nhưng không hiểu sao tôi lại đi nói với mọi người trên thế giới rằng tôi đang cố phá vỡ kỷ lục này và mọi người không chỉ gửi thư khích lệ mà con gái tôi đã tìm thấy một tờ báo nói về giải đua Rotterdam, họ đã viết một bài báo trên trang nhất nói rằng có một gã nọ sẽ chạy để phá vỡ kỷ lục thế giới, và trên cơ bản thì họ hoàn toàn tin lời tôi nói, và vì vậy, tôi có rất nhiều nỗi lo sợ đến với giải đua, nhưng rồi Ngày đua đến và bạn chỉ cần thể hiện những gì mình đã tập luyện, tôi dần dần chạy đúng pace của mình và tôi cầu nguyện không có sự cố xảy ra và mọi việc rất ổn. Trên thực tế, tôi đã chạy một cuộc đua phân chia đều theo kiểu “negative splits”. Tôi thực sự bung lụa ở hai dặm rưỡi cuối cùng và thật khó tin là trong tất cả các giải marathon với thành tích PR, tôi có thể đã PR tám hay chín lần, đây là giải marathon dễ nhất mà tôi từng chạy.
Greg:
Vì vậy, không bị đụng tường.
Gene:
Vâng, đó là một sự thật mà tất cả những người chạy bộ, đặc biệt là những người mới bắt đầu nên biết rằng không có gì tồi tệ hơn nỗi đau khi mới xuất phát. Bạn bị mất thể trạng, cái cảm giác thật tồi tệ. Tôi nghĩ rằng rất nhiều vận động viên tiềm năng bỏ cuộc bởi vì họ nghĩ Hey nếu tôi chạy nhanh hơn thì điều đó thậm chí còn tệ hơn, và điều ngược lại lại đúng bởi vì bạn càng tập nhiều, bạn càng chạy nhanh và dễ dàng hơn. Thực sự tôi đã chạy ở những buổi tập luyện tệ hơn nhiều so với chạy ở giải đua marathon vì trong khi tập luyện bạn chạy với cơ thể mệt mỏi và khi bạn chạy marathon bạn chạy hoàn toàn trong trạng thái nghỉ ngơi và bạn chạy chính xác với khả năng của mình và nhanh hơn.
Greg:
Chính xác, ông đang nói về các splits, tôi đang xem xét điều này trên Strava và nhân tiện tôi nghĩ rằng chúng tôi mang ơn con gái ông đã đăng race của ông lên trên strava.
Gene:
Vâng, tôi khá là mù tịt về vụ này. Tôi có thể đăng tải khi tôi về nhà và dùng máy tính để bàn của mình, nhưng con gái đã tìm ra cách đăng ngay ở ngoài đó dùng điện thoại của tôi.
Greg:
Ừ vì vậy đây là một tác phẩm nghệ thuật, ông chạy trung bình tầm 06:43 dặm, ông không có chạy dặm nào với thời gian 7 phút hoặc chậm hơn, và có không dặm nào dưới 6:35 cho đến khi, như ông nói, ở hai dặm cuối cùng 25 và 26 chạy với thời gian 06:27 và 6:25 và sau đó ông đã có một tốc độ 5:50 để kết thúc. Như tôi đã nói, một tác phẩm nghệ thuật, Gene. Ông đã cảm nhận ra sao ở đoạn kết thúc?
Gene:
Ồ, tôi đã cười rất nhiều. Vâng tôi biết, tôi biết nó ở trong túi và tôi cảm thấy tuyệt vời và tôi không ngờ mình đang chạy nhanh đến vậy, tôi chỉ nghĩ chạy mạnh hơn một chút khi thấy vạch đích ở xa, và điều tuyệt vời nhất đã xảy ra ở vạch đích – lần đầu tiên trong 100 giải đua, tôi nhớ tắt đồng hồ khi cuộc đua kết thúc. Đó là lý do tại sao chỉ có thừa năm giây trên Strava.
Greg:
Tôi muốn khuyến khích tất cả những thính giả của chúng tôi vào Strava và theo dõi ông . Tôi nghĩ bởi vì ông không có nhiều hoạt động ở đó, ông chỉ có khoảng năm mươi người theo dõi nhưng tôi cá rằng ông sẽ được nhân lên gấp mười lần trong một tuần hoặc lâu hơn, có lẽ ông sẽ được chú ý rất nhiều. Chắc mọi thứ đã thay đổi, ông đã nhận được rất nhiều cuộc gọi kể từ khi bạn quay lại chưa? Chỉ mới vài ngày thôi.
Gene:
Vâng, chỉ cần theo kịp các bài đăng trên Facebook là một công việc toàn thời gian trong vài ngày qua, và còn email nữa. Có một vài người đang chờ để phỏng vấn, vì vậy …
Greg:
Hãy đợi một hoặc hai tuần nữa. Ông cần nói chuyện với càng nhiều người càng tốt bởi vì ông là một huyền thoại. Tôi muốn quay trở lại đề tài về luyện tập của ông, ông có nói về huấn luyện viên. Ông thực hiện tất cả các bài chạy một mình hay có ai thúc đẩy ông khi ông thực sự cần một nỗ lực vững chắc khi ông không chạy race?
Gene:
Tôi muốn nói rằng tôi chạy khoảng nửa số dặm một mình và khoảng một nửa số dặm với nó một vài đối tác cũng là người bạn thân thiết ở đây, Philadelphia. Tôi chạy với họ ít nhất hai hoặc ba lần một tuần; mọi người đang tìm kiếm động lực để thoát ra, ý tôi là không có gì tốt hơn khi biết bạn sắp gặp một người bạn, điều đó khiến bạn phải nhảy ra khỏi giường, thay vì nằm đó nhấn nút tắt chuông báo thức. Đó là Julie Deery và Ken Hite, họ là những đối tác luyện tập tuyệt vời nhất, trong suốt thời gian tôi biết họ. Đôi khi tôi chạy tốt hơn, đôi khi họ chạy tốt hơn. Tất nhiên, khi bạn luyện tập, bạn luôn tìm ra cách để thực hiện một buổi luyện tập tốt cho cả hai. Mặc dù chúng tôi cố gắng và theo sát giáo án huấn luyện viên của tôi đưa ra, nhưng thỉnh thoảng nếu tôi muốn chạy xã giao thì tôi sẽ nói “dẹp mẹ nó đi!”. Tôi chỉ muốn gia nhập với một nhóm chạy vào mỗi sáng thứ bảy và khoảng 20 hoặc 30 người tụ tập và chạy bộ. Tôi cố gắng hết sức có thể để chạy chung với họ, điều đó có nghĩa là phải sửa đổi giáo án tập luyện của thứ bảy để họ chạy chung bởi vì đôi khi bài chạy quá khó khăn và họ không thể theo được… Vì thế mọi việc có thể linh động.
Greg:
Vì vậy, điều gì làm nên sự khác biệt đưa bạn từ 3:04 đến 2:57? Ông và huấn luyện viên của ông đã làm gì khác ở lần này so với những lần khác, hay đó chỉ là tiếp tục cải thiện kinh nghiệm với một chương trình tương tự?
Gene:
Tôi không nghĩ rằng chúng tôi thực sự đã làm bất cứ điều gì khác biệt, pace giới hạn của tôi từ từ giảm xuống khi tôi trải nghiệm từ một trình độ thể lực này sang trình độ khác. Trong ba năm, việc chạy ultra của tôi đi từ điên đến khùng. Vì vậy, ban đầu tôi nghĩ rằng có lẽ tôi có thể giỏi trong việc chạy marathon không dính dáng đến việc chạy ultra, nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghĩ lại bởi vì tôi có kết quả tuyệt vời như vậy sau bất kỳ chu kỳ luyện tập chạy ultra nào. Ý tôi là trong khi tập luyện cho Rotterdam tôi đã chạy một cuộc đua đường dài một trăm dặm ở Texas vào tháng Hai. Đó không phải là điều mà hầu hết mọi người tập luyện để đạt PR cho một giải đua marathon, nhưng nó hiệu quả với tôi nên tôi làm điều đó.
Greg:
Trong bài nói chuyện vừa rồi chúng tôi đã bàn về chuyện luyện tập chạy đường dài, một số vận động viên ưu tú sẽ làm tập chạy 29 dặm hoặc 30 dặm nhưng 100 dặm? Đó là cả một chuyện hoàn toàn mới lạ!
Gene:
Và chẳng hạn, năm ngoái một tuần trước Boston tôi đã chạy ở một cuộc đua đường dài 100 km và vẫn giành được chức vô địch nhóm tuổi của tôi, vì vậy đây là kiểu chạy khác với chạy hết sức trong một khoảng cách ngắn hơn. Tôi đoán là nếu tôi chạy 5K một ngày trước cuộc đua marathon có lẽ sẽ tệ hơn khi chạy 100K một tuần trước đó.
Greg:
Ông làm gì để tránh chấn thương hay một lần nữa đơn giản đây là một món quà?
Gene:
Tôi đã có một vài lần dính chấn thương, bốn hoặc năm lần gì đó, khiến tôi treo giày hơn một tháng, và mỗi lần như vậy tôi nghĩ rằng chắc mình tiêu rồi nhưng tôi luôn trở lại mạnh mẽ hơn. Tôi đoán vấn đề chính giúp tôi tránh chấn thương là ngừng căng cơ. Một số cơ thể không phù hợp với chuyện căng cơ và vì vậy tôi không bao giờ căng cơ.
Greg:
Ông không bao giờ căng cơ?
Gene:
Tôi cũng không bao giờ luyện tập chéo, không có gì hết. Tôi chỉ biết cắm đầu chạy.
Greg:
Ông không tập tạ hay các động tác để tăng sức manh cơ bắp? Ông chỉ biết chạy thôi sao.
Gene:
Đúng vậy!
Greg:
Chà thật là thú vị!
Gene:
Tôi không có chế độ ăn uống đặc biệt, ngoại trừ chế độ ăn hải sản. Bạn đặt trước mặt tôi và tôi thấy nó, tôi đớp ngay.
Greg:
Vì vậy, ông chỉ biết chạy.
Gene:
Vâng, có rất nhiều sự khôn ngoan thông thường cho chạy bộ mà tôi không suy nghĩ đến, và chắc chắn căng cơ là một trong số đó.
Greg:
Còn những khôn ngoan thông thường gì nữa mà ông không thích?
Gene:
Rất nhiều người có vẻ như cố gắng nạp calo và chất điện giải. Trong một cuộc đua marathon, cơ thể bạn có tất cả những dự trữ cần thiết và bạn không cần chất điện giải, ở những cuộc đua dài hơn đã có các trạm cứu trợ, nhưng một số người nạp chất điện giải như ăn kẹo trong cuộc đua. Tôi hoàn toàn không sử dụng chúng, tôi đã từng sử dụng chúng rồi ngưng sử dụng ở một vài cuộc đua, hoàn toàn không thấy sự khác biệt nào. Tôi nghiệm ra rằng khá nhiều chất điện giải phải được quảng cáo từ những người bán chúng.
Và thức ăn, runner ăn quá nhiều thức ăn! Ở Rotterdam, tôi đã ăn tối vào đêm hôm trước. Tôi đã cố gắng ăn nhẹ, tôi chỉ có một thanh năng lượng nhiều giờ và trong cuộc đua tôi đã tiêu thụ chỉ hai trăm calo, thế thôi. Nếu bạn không có nó được lưu trữ trong cơ thể vào thời điểm bạn ở vạch xuất phát, bạn biết rằng đã quá muộn để nạp vào.
Và bằng cách tập luyện chạy với cái bụng đói meo, tôi không bao giờ ăn sáng trước khi chạy và tôi không bao giờ mang theo thức ăn trong khi chạy, và tôi chắc chắn điều này dạy cho cơ thể tôi lưu trữ thêm glycogen và đốt cháy chất béo một cách hiệu quả…
Đọc tiếp Lập Kỷ Lục Marathon Tuổi 70 (phần 2)
- Về tác giả
- Bài mới nhất
Nhà khoa học không gian. Vận động viên chạy bộ ưu tú trong nhóm tuối 55-59. Pacer cự ly 100 miles được NASA gửi đến.
Thành tích chạy bộ (tính từ năm 2016): 5km 00:22:10, 10km 00:48:01 ,10 miles 1:19:33, Half Marathon 1:38:05 Marathon 3:25:18, 50K 6:12:49