Boston Marathon là giải đua với cung đường đã đi vào huyền thoại, nó trải dài 26.2 dặm xuyên qua những con đường ngoại thành và vào ngay trái tim của thị trấn Boston. Nó là giấc mơ của nhiều người và những ngọn đồi lên xuống của nó đã đánh gục không biết bao nhiêu là runner.

Sau đây là phân tích cung đường Boston Marathon từng dặm một, được cô Peg Rusconi miêu tả rất chi tiết. Cô Peg đã chạy 12 giải marathon, trong đó có 6 lần ở Boston.

* Xuất phát đến Mile 1:

Có lẽ bạn đã mất một đêm không ngủ và cả buổi sáng chờ đợi, nhưng cuối cùng phát súng xuất phát được vang lên và bạn cùng hàng vạn bạn đồng hành thẳng tiến đến con đường Boylston. Thật sự mà nói thì con đường từ vạch xuất phát ở thị trấn Hopkinton và dấu mốc của dặm thứ nhất có lẽ bị lu mờ do cảm xúc, chất xúc tác adrenaline và không khí kích động – và dòng người trẩy hội.

Hàng hàng lớp lớp marathoner sẽ làm bạn rất khó tập trung, nhưng đồng thời sự phủ kín này cũng là cứu cánh cho bạn. Nó sẽ giữ bạn không phải chạy như viên đạn vừa bay ra khỏi nòng súng, tràn đầy năng lượng và đổ nhanh trên một con dốc cao ngay sau vạch xuất phát. Bạn sẽ leo lên một ngon đồi nhỏ ở dấu mốc 1km, nhưng đoạn ngắn này ở vùng như nhà quê có độ rơi 130 bộ – tương đương với tòa cao ốc 13 tầng – ngay ở dặm thứ nhất.

Đừng nên tốn năng lượng để chạy vòng quanh qua mặt người khác; để dành sức mà khoe khoang ở các dặm về sau.

Sẽ có một lượng khán giả đáng kể ở đoạn này.

* Mile 1 đến Mile 2:

Khi bạn tiếp tục di chuyển đến dặm thứ hai hướng về Ashland thì tất cả những sự hiếu động điên cuồng ở dặm đầu tiên bắt đầu ôn hoà. Đoạn đổ dốc thoáng một chút, khán giả thưa đi một chút, lớp người chạy bắt đầu giản ra. Giờ thì bạn có thể tập trung và tìm thấy nhịp chạy của mình.

Một điều có thể làm bạn ngạc nhiên là những con dốc thoai thoải rất sớm ở giải đua. Ngoài đoạn đổ dốc kinh hoàng ở dặm đầu tiên, không có gì là quá đáng, nhưng nếu bạn chỉ chạy đường bằng trước đến với Boston và nghĩ rằng các ngọn đồi chỉ bắt đầu ở Newton thì bạn nhầm to. Newton chỉ là nơi bắt đầu các con dốc thứ thiệt.

Nếu bạn đo lường thành quả của mình bằng cách gạch bỏ từng thành phố một trong danh sách 8 thành phố sẽ chạy qua, thì hãy chuẩn bị gạch Hopkinton ra khỏi danh sách.

Xin chào Ashland!

* Mile 2 đến Mile 3:

Từ khi Boston ra đời năm 1897 cho đến năm 1923, Ashland là nơi xuất phát.

Có thể nói Ashland bắt đầu như một cỗ tiệc. Nếu may mắn thì những bồn chồn lo lắng của bạn đã biến mất, bạn đã tìm thấy nhịp điệu của mình và bạn đang tận hưởng sự khởi đầu của cuộc hành trình dài đến Boston. Bên tay trái của bạn, đám đông của cửa hàng TJ Food and Spirits sẽ duy trì bữa tiệc. Ở đây bạn sẽ tìm thấy âm nhạc ồn ào và hỗ trợ mạnh mẽ.

Một lần nữa, một số ngọn đồi thoai thoải kéo dài qua dặm này trên một con đường hai làn xe với một bên là rừng trải dài, nhưng chủ yếu là xuống dốc.

* Mile 3 đến Mile 4:

Một vài biểu tượng của bang Massachusetts có thể thấy được ở cột mốc dặm thứ ba – tiệm bánh Dunkin Donuts và bảng hiệu chữ T được khoanh tròn tượng trưng cho bãi đậu xe dành riêng cho những người dùng phương tiện giao thông công cộng của Ashland.

Trong dặm này, nông thôn nhường chỗ cho thương mại. Nếu bạn cần một máy ATM, một tiệm bán đồ ăn nhanh, một cửa hàng dược phẩm nằm trong chuỗi các cửa hiệu quốc gia, bạn sẽ chạy qua đó ngay tại đây.

Ở giữa là dặm này, bạn sẽ vượt qua một điểm mốc của cung đường – tháp đồng hồ ở giao lộ Union và Chestnut. Đây là điều hấp dẫn và bắt mắt bởi vì Ashland là quê hương của Henry E. Warren, người đã phát minh ra đồng hồ điện.

Về mặt thời gian, hãy nhớ kiềm chế tốc độ ở đây và giữ nguyên kế hoạch của bạn. Đừng đánh lừa mình bằng cách chạy theo “cảm xúc”. Mọi người đều cảm thấy tuyệt vời ở đây bởi vì cuộc đua còn qua sớm, và họ đang chạy xuống dốc.

* Mile 4 đến Mile 5:

Dặm này đưa bạn ra khỏi Ashland và vào Framingham. Đây là dặm đầu tiên thực sự có độ cao – 25 bộ trong suốt dặm.

Chừng hai phần mười của một dặm đường chạy qua tiệm Dairy Queen trên Route 135, có một đoạn leo kha khá chừng nửa dặm đưa bạn qua một cửa hàng cung cấp đồ dùng xây dựng và một cơ sở lưu trữ lớn.

Tại cột mốc 4,8 dặm, bạn sẽ vào Framingham: thành phố thứ ba trong 8.

* Mile 5 đến Mile 6:

Trong đoạn này,  bạn sẽ chạm trán ba ngọn đồi nhỏ, thả dốc nhiều hơn là leo dốc. Phong cảnh bắt đầu có vẻ công nghiệp hơn. Bây giờ lớp người chạy bộ đã lan rộng ra đáng kể và bạn có thể chạy thoải mái.

Bạn sẽ tìm thấy dấu mốc 6 dặm tại đường Bridge.

* Mile 6 đến Mile 7:

Bạn sẽ xuống dốc ngay khi bắt đầu dặm này.

Một dấu mốc quan trọng ở dấu mốc 6.2 dặm (10 km) là Trạm xe lửa Framingham. Một sự bất tiện đáng kể vào năm 1907 đối với tất cả ngoại trừ tốp đầu, là khi một đoàn tàu chuyển đường ray, nó bắt các runner phải dừng lại đợi.

Bạn nên biết rằng bạn sẽ vượt qua các đường ray ở đây. Cẩn thận để ý bước chạy.

Một nhà hàng giờ đã đóng cửa bên tay phải của bạn có tên gọi là Chicken Bone đánh dấu điểm nửa chừng của dặm phẳng này.

Khi cung đường bằng phẳng hơn, hãy kiềm chế lại sự thôi thúc của cơ thể muốn chạy nhanh hơn kế hoạch. Hãy nhớ rằng, ý tưởng chạy nhanh để bỏ vào ngân hàng nhiều phút ở đây hầu tiết kiệm cho nửa sau của cuộc đua sẽ giết bạn ở những dặm cuối. Đó là những gì các chuyên gia nói, và đó là những gì tôi đã học được từ kinh nghiệm.

* Mile 7 đến Mile 8:

Chuẩn bị chào tạm biệt Framingham. Ở khoảng gần dấu mốc 7.3 dặm, bạn sẽ tiến vào thị trấn Natick.

Bạn sẽ vượt qua một nhà hàng bán bánh taco mang tên Aztec với bảng hiệu màu mè bên tay phải. Bạn sẽ leo dốc một chút khi chạy qua nhà hàng Wendy ở bên tạy trái. Sau đó, bạn sẽ vượt qua ga xe lửa West Natick và cột mốc 8 dặm.

* Mile 8 đến Mile 9:

Dặm này bắt đầu với một chút leo dốc băng qua một số tòa nhà văn phòng, một trung tâm tập thể dục tên Planet Fitness rất lớn và một đại lý ô tô. Có một đoạn leo nữa qua đường Speen, nhưng những ngọn đồi này không đáng kể. Nhìn chung, đây là một dặm phẳng.

Bạn sẽ thấy một dấu hiệu cho Natick VFW ở bên trái, ngay cạnh điểm đánh dấu 9 dặm.

* Mile 9 đến Mile 10:

Dặm này bắt đầu lặng lẽ. Những đường ray ở bên trái và hồ Cochichuate ở bên phải của bạn, vì vậy không có chỗ trống dành cho khán giả.

Đoạn đường này phẳng lì.

Bạn sẽ đạt ngưỡng 15k khi bạn chạy đến cuối hồ, và bạn sẽ bước vào một khu vực lịch sử, đó là một thay đổi thú vị từ các  thắng cảnh thương mại và công nghiệp ở những dặm trước.

Hãy nghĩ về thời đại Victorian cổ xưa tươi đẹp khi bạn leo lên tới dấu mốc nửa dặm về phía trung tâm thị trấn.

* Mile 10 đến Mile 11:

Đã đến lúc cho đám đông cổ vũ. Dặm này đưa bạn qua Trung tâm Natick, qua sở cứu hỏa và các tòa nhà thành phố. Bạn sẽ vượt qua Nhà thờ Hội thánh Đầu Tiên với cây cột cao bên trái của bạn.

Có một màu xanh lá cây với một ban công ở bên phải của bạn – rất nhiều chỗ cho người hâm mộ và trẻ em với cánh tay vươn dài ra để “high five” với bạn.

Bạn sẽ cảm thấy tươi mát ở đây. Nếu không thì nên giảm tốc một chút.

* Mile 11 đến Mile 12:

Dặm này bắt đầu dốc, và sau 1/4 dặm đầu tiên, thả dốc thoai thoải cho đến khi gần dấu mốc 12 dặm.

Trong nửa cuối cùng, nó khá tĩnh lặng, với những cánh rừng dày ở bên phải của bạn. Trong giây lát, bạn sẽ bị các ý nghĩ chế ngự. Nhưng ngay sau đó, bạn sẽ không thể nghe thấy mình nghĩ gì.

* Mile 12 đến Mile 13:

Khi bạn đi vào cổng chính của Wellesley College, chuẩn bị sẵn sàng cho một sự gia tăng mạnh mẽ của decibel (đơn vị đo âm thanh). Bạn sẽ nghe nó khi bạn tiến gần, và trước khi bạn nhận thức được, bạn đang chạy qua một hàng dài la hét ỏm tỏi của các bạn sinh viên.

Những phụ nữ của Wellesley ồn ào và tự hào … nhưng ở đây, họ hầu chỉ là ồn ào. Không thể bỏ qua được. Tôi nhớ vận động viên ưu tú của Mỹ Ryan Hall đã đùa với đám đông này, đặt một tay vào tai của như muốn nghe rõ thêm khi anh ấy băng nhanh qua. Tôi thực sự nghĩ rằng một số gã đàn ông không có cơ hội giành chiến thắng trong giải đua đã cố ý chạy lại chậm ở đây. Họ muốn nhận được động lực (từ những nụ hôn nồng cháy!)

Bạn sẽ vượt qua dấu mốc 20k với một đoạn thả dốc ngắn, và sau đó bạn sẽ leo lên đến Trung tâm Wellesley.

* Mile 13 đến Mile 14:

Đây là dặm chạy vui thú chạy thông qua trung tâm thành phố Wellesley, nơi có đám đông cổ vũ hết sức nhiệt tình, môi trường xung quanh đẹp, và nơi đây bạn có thêm đòn tâm lý quan trọng: nó là đoạn giữa của cuộc đua. Từ đây, bạn chỉ có thể nói với chính mình rằng bạn đang ở gần Boston hơn là Hopkinton.

Nhưng cũng nên nhớ câu ngạn ngữ xưa về một marathon có hai nửa – 20 dặm đầu tiên và 6.2 dặm cuối. Điều này chắc chắn đúng ở sân đua Boston.

Vì vậy, tận hưởng dặm đường nhanh  và hầu như bằng phẳng. Bạn đang đến gần với thử thách.

* Mile 14 đến Mile 15:

Ở dặm thứ 14 bạn sẽ thấy sân tennis và sân vận động ở bên tay phải. Nó phẳng và đẹp. Bạn sẽ đến một khu thương mại kỳ lạ khác trên đường đi. Để ý khu Marathon Sports ở bên trái, đánh dấu mốc 14.7 nếu bạn đang tự hỏi mình ở đâu. Bạn sẽ băng qua Route 9.

Tại thời điểm này, bạn chỉ còn một dặm là đến đoạn lên xuống như tàu lượn – khoảng 9 dặm đổ dốc gắt và leo dốc cao ngất đòi hỏi nhiều nỗ lực và sự tập trung. Vì vậy, đây là một thời điểm tốt để đánh giá những gì bạn đang còn trong bình chứa nhiên liệu.

Nếu bạn không cảm thấy khỏe khoắn lúc này thì hãy chậm lại và chỉnh đốn lại.

* Mile 15 đến Mile 16:

Mile 15 bắt đầu với một đoạn dốc ngắn và gấp. Bạn đang ở trong một khu dân cư đáng yêu; bạn sẽ thấy một số tòa nhà bằng đá đẹp. Nó phẳng khoảng một phần tư dặm. Và sau đó … hai từ dành cho mọi người: BẬT LÊN !!

Ở khoảng giữa của dặm này con đường như lao xuống, trôi xuống hơn một trăm bộ lọt tỏm vào thành phố Newton Lower Falls, nơi kết thúc của dặm thứ 15.

Nhiều người khăng khăng rằng đây là nơi cuộc chạy đua thực sự bắt đầu. Đua hay không, đó là nơi mà các cung đường sẽ bắt đầu thử nghiệm bạn. Bạn sẽ được leo và thả dốc khoảng chín dặm kế tiếp. Không có ngọn đồi nào, lên hoặc xuống, dành riêng danh hiệu sát nhân. Thay vì vậy là hiệu ứng tích lũy và thực tế là khi uphills bắt đầu, đôi chân của bạn đã chạy được 16 dặm. Nếu bạn cảm thấy tơi tả ở mile 16, bạn nên nhớ con đường trước mặt còn gai góc hơn.

* Mile 16 đến Mile 17:

Khi đoạn rơi vào Newton Lower Falls từ nửa dặm trước chấm dứt, con đường sẽ phẳng lại trong chớp mắt. Bạn sẽ thấy tấm biển Entering Newton ở bên trái (bạn sẽ cảm thấy khác biệt nhiều khi bạn rời khỏi Newton, đảm bảo) và Công ty Rượu Vang Falls Lower đáng yêu bên phải của bạn. Nếu bạn là người yêu rượu vang, hãy ghi nhớ để dừng lại trong một khoảng thời gian. Họ đánh giá cao môn thể thao của chúng ta ở đây: một trong những chủ sở hữu đã từng chạy cho Georgetown.

Có thể khẳng định là ngay khi bạn tiến vào Newton, bạn bắt đầu leo ​​dốc. Đây là một con dốc lớn, các bác ạ, một ngọn đồi khó nuốt, được biết đến vì độ dốc của nó hơn chiều dài của nó – hơn một nửa dặm. Đối với những người chạy lần đầu tiên, nó cũng có thể là một điều bất ngờ, bởi vì thiên hạ khi nói về những ngọn đồi Newton nổi tiếng có xu hướng tập trung vào những bộ phim bắt đầu cách đó một dặm tại trạm cứu hỏa.

Sự thật là, tôi cá cược đây có thể là NGỌN ĐỒI TÀN KHỐC NHẤT TRÊN ĐƯỜNG ĐUA. Bạn vẫn còn 10 dặm, ở giữa của một phần ba đường đua. Đoạn leo dốc này sẽ đưa bạn dọc theo một chiếc cầu vượt dài với phong cảnh không có gì là hấp dẫn vượt qua xa lộ liên bang I-95 / Route 128 và bạn đang phải trực diện với bất kỳ yếu tố thời tiết nào trong ngày. Bất kể nó là gì, nóng, gió, mưa – nó được phóng đại ở đây. Gió tạt ngang cũng có thể tàn bạo.

Bạn sẽ vượt qua Bệnh viện Newton Wellesley. Con đường giảm xuống một chút và phẳng ra khi bạn tiếp cận Câu lạc bộ Golf Woodland và dặm thứ 17.

* Mile 17 đến Mile 18:

Dặm 17 bắt đầu đẹp đẽ và bằng phẳng. Bạn sẽ vượt qua trạm Woodland Green Line T bên phải. Đó là một đoạn kéo dài của khu dân cư tốt. Tại 17,3 dặm, bạn sẽ đánh một trong hai khúc rẽ nổi tiếng của đường đua này, được gọi là “ngả rẽ ngang trạm cứu hỏa.” Rẽ phải vào đại lộ Commonwealth, tại trạm cứu hỏa ở bên phải của bạn, nơi có đám đông khổng lồ, rất nhiều tiếng ồn và khuyến khích, và rất nhiều năng lượng.

Tôi luôn cảm thấy như mình đã đạt được điểm đến khi tôi đến đây. Qua trạm cứu hỏa một tí là những gì người ta gọi là Đồi Firehouse; lại một con đồi to đùng. Con đường này dốc gắt hơn nhiều so với ngọn đồi 128, nhưng không dài bằng, thậm chí là một nửa dặm. Có một đoạn thả dốc ngắn khá sảng khoái ở trên cùng, mang bạn đến cột mốc của dặm thứ 18.

* Mile 18 đến Mile 19:

Sau khi vượt dặm thứ 18, con đường nghiêng lên một lần nữa, nhưng trong kế hoạch được sắp đặt đây là một đoạn gồ để giảm tốc. Dặm này chủ yếu là phẳng hoặc nhẹ nhàng xuống dốc. Bạn sẽ băng qua con đường Chestnut khoảng ba phần mười dặm. Bạn sẽ có thể bay nhẹ nhàng qua dấu mốc 30k và lướt một đoạn ngắn để đánh dấu 19 dặm.

* Mile 19 đến Mile 20:

Tại cột mốc của dặm thứ 19, bạn sẽ thấy Tòa thị chính Newton. Khi bạn vượt qua đường Walnut, xa xa ở bên trái, đủ xa để bạn không nhìn thấy nó, đó là một lời tri ân tuyệt vời cho huyền thoại Johnny Kelley: hai lần là người chiến thắng, 61 lần người kết thúc. Các bức tượng “Forever Young” (Trẻ Mãi) miêu tả một thiếu niên Kelley đang chạy cùng với một ông già Kelley.

Khoảng một phần tư dặm, bạn sẽ cần tập trung vào con đường phía trước, có điều – bất ngờ! – đang hiện lên để chế nhạo bạn một lần nữa.

Tôi không thể cho bạn biết có bao nhiêu vận động viên hỏi tôi, trong cuộc thi marathon năm 2010, nếu đây là ngọn đồi Heartbreak. Nói chung, đó không phải là một câu hỏi mà là một tuyên bố: “Vì vậy, đây phải là Heartbreak.”

Không phải vậy.

Tôi không biết ngọn đồi này có biệt danh gì không, mặc dù tôi đã nghe người ta gọi đó là “ngọn đồi thứ hai” (sau khi đồi trạm cứu hỏa). Tôi nghĩ về nó hầu như là một phiền toái. Đó là một thử thách hai phần. Phần đầu tiên là dốc nhưng ngắn – có thể là một nửa chiều dài của ngọn đồi trạm cứu hỏa. Sau đó, nó phẳng lại và leo lên một lần nữa, nhưng một thời gian ngắn. Bạn nhận thấy nó chủ yếu là bởi vì cơ thể bạn đã gánh chịu 20 dặm rồi.

Bạn sẽ vượt qua con đường Centre ở cột mốc 0,9. Có một cửa hàng trượt tuyết ở góc, và ngay bây giờ, bạn có cảm giác như đang tham gia một môn thể thao miền núi.

* Mile 20 đến Mile 21:

Khi bạn vượt qua cột mốc 20 dặm, bạn có thể nhìn thấy đáy của Đồi Heartbreak nơi con đường cuốn quanh phía trước. Hãy chuẩn bị. Bạn sẽ chạy qua một số cửa hàng nhỏ và sau đó, không có gì sai lầm. Heartbreak là một con dốc gắt lên tới nửa dặm. Nó có thể không phải là lâu nhất hoặc dốc nhất mà bạn từng chạy nhưng, một lần nữa, tại thời điểm này, bạn có lẽ không chạy trên đôi chân tươi rói.

Những gì tôi cố gắng làm ở đây là không để cho bản thân mình bị hụt hơi thở, thường là bằng cách rút ngắn sải chân lại. Tôi cũng không bao giờ nhìn lên đỉnh, chỉ tập trung trên con đường trước mặt.

Tôi yêu Heartbreak. Đám đông rất tuyệt vời, và trên một chặng đường dài, khúc khuỷu, nó đại diện cho một mục tiêu ngắn (tương đối) và có thể đạt được. Có một cảm giác rất thành công khi bạn đạt đến đỉnh cao, như đạt được vũ khí tâm lý rất cần thiết.

Bởi vì… bạn sẽ đứng trên đỉnh Heartbreak, và nhìn thấy một ngọn đồi khác. Tôi gọi đây là ngọn đồi “mày đùa với tao à”

Đừng lo lắng về nó. Sau Heartbreak thì tất cả đều là nhỏ nhoi.

* Mile 21 đến Mile 22:

Khi bạn tiến gần đến dặm thứ 21, bạn nhập vào lãnh thổ Boston College. Con đường này tụt dốc ở đây, theo kiểu trôi nhanh, suốt một nửa dặm. Điều này nghe có vẻ giống như một sự sự nghỉ ngơi tốt đẹp từ các con dốc ở Newton, nhưng con đường xa hơn ở phía trước, rất nhiều runners nhận ra một loạt downhill kế tiếp thật căng chỉ để trừng phạt đôi chân mệt mỏi của họ. Ở giai đoạn này, tuy nhiên, nó rất đáng tận hưởng.

Hãy đón nghe rất nhiều tiếng ồn từ bọn diều hâu (Eagles) của đại học BC la hét. Bọn chúng quá ồn vào năm 2010 đến nỗi tôi không thể nghe thấy các đoàn tàu Green Line chạy dọc theo bên trái đường. Nói thật đó!

Có một đoạn leo dốc ngắn khoảng một phần mười, sau đó bạn sẽ trôi xuống một lần nữa qua nghĩa trang.

* Mile 22 đến Mile 23:

Tôi gọi đây là dặm Meat Grinder (xay thịt), bởi vì đó là mô tả thích hợp về ảnh hưởng của nó trên các phần đùi đã tiêu hao. Con đường bắt đầu bằng phẳng, sau đó rơi xuống đáy hơn nửa dặm, bắt đầu dốc gắt, rồi nhẹ dần. Một nơi nào đó ở đó, bạn có thể nhận thức ra hiện tượng về cuộc chạy xuống dốc rất dễ dẫn đến kiệt sức. Tác động dộng xuống đường chỉ là trừng phạt, và rất nhiều cơ đùi bị khóa ở đây. Di chuyển về phía trước dường như khó khăn hơn trước đây một dặm.

Khi bạn tràn vào Cleveland Circle, hãy cẩn thận với các tuyến xe đường ray Green Line. Bạn sẽ vượt qua một vài đường, do đó, để ý bước chạy của bạn. Vận động viên Xe lăn cần chú ý đặc biệt ở đây.

Dặm này kết thúc với khúc leo dốc từ từ khoảng một phần tư dặm. Bạn sẽ tiến vào Brookline.

* Mile 23 đến Mile 24:

Ở dặm thứ 23, bạn sẽ thấy mình đang xuống dốc. Bạn sẽ thả dốc dọc theo đường Beacon qua khu dân cư ở Quảng trường Washington của Brookline, qua một số nhà hàng và cửa hàng. Khoảng một phần tư dặm, đường tăng đột ngột, nhưng đây chỉ là một đoạn dốc ngắn, và là đoạn leo duy nhất còn lại tất cả là xuống dốc. Và rõ ràng là xuống dốc.

Khi bạn tiếp cận Coolidge Corner và tòa nhà Tudor nổi tiếng ở bên trái, bạn sẽ có cái nhìn đầu tiên về tấm biển Citgo, biểu tượng của Boston từ xa. Đó là một cái nhìn thoáng qua rất nhanh; từ nơi đây đến tấm biển cách khoảng một dặm rưỡi.

* Mile 24 đến Mile 25:

Bạn sẽ đạt đến cột mốc thứ 24 qua khỏi Góc Coolidge, gần giao lộ của Beacon và Đường Charles ở Brookline. Bạn sắp kết thúc một đoạn thả dốc dài (hơn nửa dặm), đi qua các cửa hàng và nhà hàng và một tòa nhà bằng gạch và tòa nhà bằng đá. Con đường lượn sóng một chút khi số dặm gia tăng, nhưng sau đó xuống dốc, ngay cả con đường phẳng có thể cảm thấy như đang chạy trên nền xi măng ướt.

Chỉ cần biết bạn đang tiến gần hơn với từng bước.

Bạn sẽ vượt qua đại lộ Park và tiến vào Boston ở cột mốc 40k (24,8 dặm).


Tại thời điểm này, tấm biển Citgo vinh quang ngay trước mặt bạn. Và nó ở đỉnh đồi. Không đùa đâu!

Ngọn đồi này đưa bạn dọc theo cầu vượt trên đỉnh của Massachusetts Turnpike. Nó ngắn, nhưng chỉ đủ dài và đủ dốc để có vẻ tàn bạo khi bạn tiếp cận với dấu hiệu 25 dặm. Một số bạn bè runner của tôi sợ ngọn đồi này nhiều hơn bất kỳ ngọn đồi nào trên cung đường.

* Mile 25 đến Mile 26:

Nguyên môt dặm cuối cùng bắt đầu với một đoạn thả dốc ngắn. Bạn sẽ thấy những bức tường màu xanh lá cây và các cột đèn nháy của Công viên Fenway bên phải của bạn. Xin bật mí hết: Tôi thực sự cảm thấy ớn lạnh khi viết bài này, chỉ nghĩ về hình ảnh đó và cảm giác như thế nào khi thật sự có mặt ở đó, tiến gần đến đoạn kết thúc.

Bạn sẽ tiến vào Quảng Trường Kenmore. Đông người. Khách sạn Commonwealth nằm bên tay phải của bạn, một chỗ đậu xe buýt lớn ở bên trái của bạn và ở đâu đó ở đây, bạn sẽ nhận thấy “1 mile to go” được vẽ trên vỉa hè. Một lần nữa, ớn lạnh ở đây.

Khi bạn ra khỏi quảng trường, bạn sẽ chạy dưới một số đường vượt cầu và sau đó thả dốc xuống dưới đại lộ Mass, do đó, hãy nhanh xuống và xuống trước khi bạn thực hiện khúc rẽ mang tính biểu tượng khác của đường chạy này, “ngả rẽ Hereford.” Đây là đoạn rẽ phải, và nó hơi lên dốc. Đó là một đường hầm ngập tiếng reo hò khác. Bạn sẽ vượt qua đường Newbury và sau đó rẽ trái vào đường Boylston.

Những gì bạn nhìn thấy phía trước là không phải ảo ảnh. Đó là đường kết thúc.

* Mile 26 đến Mile 26.2:

Với con đường kết thúc phía trước, bạn thậm chí không nhận thấy dấu hiệu 26 dặm. Giữa nơi đây và điểm kết thúc, bạn sẽ vượt qua Trung tâm Prudential, Gloucester, Fairfield và Exeter Streets. Nó bằng phẳng như cái bánh pancake. Bạn sẽ vượt qua vạch kết thúc trước khi bạn đến đường Dartmouth, bên cạnh Thư viện Công cộng Boston, gia nhập vào không gian tràn ngập các chiến binh ở Quảng trường Copley.

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn