Phiên bản tiếng Anh: Road to Ironman World Championship Kona 2016
Trước Kona
Đã 1 tuần hơn từ ngày tuyệt vời nhất trong sự nghiệp thi đấu Triathlon của tôi, và giờ đây tôi ngồi nghĩ về Kona và quãng thời gian chuẩn bị cho giải đấu này. Khi tôi giành được vé tham dự Kona, tôi không thể cảm nhận trọn vẹn được Kona tuyệt vời và màu nhiệm như thế nào. Sau khi đã ăn, ngủ và đua cùng giải, tôi mới nhận ra Kona thật sự là 1 cơ hội để đợi, và ngộ ra rằng tại sao nhiều VĐV lại mong muốn quay lại Kona đến như vậy.
Sau khi đạt chuẩn tham dự Kona, tôi tập luyện khá nhẹ nhàng. Tôi có 3 tuần nghỉ ngơi và tăng cân với cơm mẹ nấu. Tháng 1, tôi nặng 76kg. Khi tôi lao xuống nước ở Kona, tôi còn 70kg. Đây là lần thứ hai tôi giảm được 6kg sau nhiều tháng để đạt được cân nặng lí tưởng cho một cuộc thi Ironman.
Tôi bắt đầu luyện tập lại vào đầu tháng giêng. Tập được 2 tuần thì tôi dính chấn thương đầu gối trái khi chơi đá bóng cùng con trai, sau đó thì cơ hông và thắt lưng của tôi bị căng! Mất hết 12 ngày, 3 buổi massage đau đớn và 2 lần đến thăm bác sĩ thì tôi mới trở lại tập luyện được.
Giải đua đầu tiên để tập cho Kona là Ironman Putrijaya 70.3, và tôi không hoàn thành được (DNF). Chấn thương hông của tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi tự khuyên nhủ bản thân rằng có những cột mốc lớn hơn đang chờ đợi mình ở Kona.
Ngoại trừ khoảng thời gian hồi phục sau giải Putrajaya, việc luyện tập của tôi rất tốt và đều đặn cho đến tháng 7. Một tuần tôi tập tầm 14 giờ, với buổi tập giờ dành cho mỗi môn và 1 buổi tập tăng cường sức khỏe cơ bắp. Vào tháng 6 tôi cũng bắt đầu tập Pilates hằng tuần. Pilates thật tuyệt vời. Nó giúp tăng cường sự ổn định của cơ bắp quanh các khớp và đây thật sự là điều cần thiết cho bản thân tôi.
Cần nói thêm là tôi dành 70% thời gian luyện tập của mình cho môn đạp. Vì sao ư? Vì tôi thích đạp xe. Lần tôi chạy dài nhất trong năm là 2h30p trong zone 2 cùng với tạ bằng khoảng 2% trọng lượng cơ thể. Với khối lượng đạp xe lớn như vậy, môn bơi và chạy chiếm khoảng 13% thời lượng tập luyện. Còn lại là môn Pilates (khoảng 1h mỗi tuần). Tôi không tập gym trong khoảng thời gian này mà chọn Pilates để tập hỗ trợ cơ thể.
Bỏ lại kết quả thất vọng ở Putrajaya phía sau, bài thuốc thử kế tiếp dành cho tôi là giải vô địch châu Á Thái Bình Dương Ironman 70.3 Cebu. Vài ngày trước khi thi đấu tôi cảm thấy chậm chạp và mệt mỏi. Tôi cố gắng dành thời gian dưỡng sức trước ngày chạy và may mắn thay, tôi thức dậy cảm thấy tràn đầy năng lượng vào ngày thi đấu.
Thật khó tin, nhưng tôi đã vô địch nhóm tuổi của mình với thành tích 4h51p. Tôi hoàn thành phần chạy của mình trong vòng 1:40 dưới cái nóng của Cebu. Khoản bổ sung dinh dưỡng ngày thi đấu không được hoàn hảo nhưng vẫn tốt. Bài học lớn nhất sau giải là cách phân bố tốc độ! Tôi đạp mạnh hơn khi ngược gió hoặc lên đồi và nhẹ hơn khi gió xuôi và xuống dốc. Về phần dinh dưỡng, tôi nghĩ nạp nhiều muối quá làm dạ dày của tôi cảm thấy khó chịu, đặc biệt là phần chạy.
Đến Kona
Tôi đến Kona 1 tuần trước ngày thi đấu cùng vợ và con trai. Chúng tôi ở rất gần Expo, vạch xuất phát của đường bơi, finish line và King K. Địa điểm rất tuyệt vời! Có rất nhiều nhà hàng, cửa hàng và quá café. Tôi đã được cảnh báo trước bởi anh bạn thân Bang Trinh “Đến Kona đừng có động tay động chân và chạy vòng vòng trong tuần thi đấu nhé!”. Thật tuyệt vời khi dến Kona để ổn định trước khi nơi này đông dần. Chúng tôi dành thơi gian chủ yếu thư giãn và xả hơi, đi nhà hàng và café các kiểu. Tôi có tập bơi, đạp và chạy vài lần. Thứ 3 của tuần thi đấu không khí ở Kona ngập trong tinh thần Ironman, với rất nhiều người và tràn đầy hứng khởi.
Buổi bơi đầu tiên của tôi ở đường race diễn ra như thê này: Sau khi thay đồ tôi bước xuống một bãi biển nhỏ, với khá nhiều các VĐV khác. Kona lúc này đây có thể nói là nơi hội tụ của những người khỏe nhất hành tinh. Ngoảnh đầu lại, tôi thấy các vận động viên với cơ bụng toàn 6 múi, rồi 8 múi, và bọn họ đều là nữ! Ngay lập tức tôi cảm thấy bồn chồn, tự hỏi liệu mình có thuộc về nơi này không! Và tôi nhảy xuống nước bơi. Sau khoảng 200m tôi bắt đầu vượt một vài VĐV 6 múi. Có thể là họ nhường tôi thôi. Hoặc cũng có thể là tôi thực sự xứng đáng với tư cách là một VĐV đến Kona thi đấu!
Với sự tự tin đươc củng cố, tôi tập chạy với đồ chạy của chương trình từ thiện mà tôi tham gia. Một lần nữa tôi cảm thấy như có ai đang theo dõi mình. Có thể là do màu áo vàng chói với cờ Việt Nam và những dòng chữ trên áo, hoặc cũng có thể do tôi chạy pace 4:20 một cách thoải mái trong cái nóng lúc 3h chiều. Một lần nữa, tôi cảm thấy mình có thể đạt được mục tiêu của mình.
Những sự kiện tại Kona thật tuyệt vời. Sự kiện thứ hai vào 7:30 sáng thứ năm là giải chạy Kona Underpants. Đây là một giải chạy từ thiện mà bạn phải chạy xuống và lên dốc Ali’i. Giải chạy bắt nguồn từ việc biểu tình phản đối những người đi shopping với trang phục ngắn cũn cởn. Từ sự kiện đầu tiên này giải chạy đã phát triển thành một sự kiện phục vụ cho mục đích từ thiện. Tôi nghĩ có khoảng 3,000 người mặc đồ lót trên đường suốt giải này. Khi tham dự tôi nhận được vớ và những vật dụng cần thiết.
Sự kiện cuối cùng của tuần là bữa tối chào mừng VĐV, hay còn gọi là Laau trong văn hóa Hawaii. Chúng tôi biết được thêm về điều kì diệu của hòn đảo này. Kupa’a, nghĩa là biết kiên định, tin tưởng bản thân và con môi trường xung quanh. Bất kể thành tích có như thế nào, tôn trọng bản thân, gia định, truyền thống của giải đua, và hòn đảo sẽ giúp bạn! Những lời này đi với tôi cho đến ngày hôm nay. Thứ 6 ngày trước khi race những ý nghĩ đó cứ hiện ra trong tâm trí tôi. Một giấc ngủ căng thẳng phía trước.
Ngày thi
Buổi sáng ngày thi đấu, gia đình gọi tôi dậy lúc 4h30 sáng để đi body marking và tặng tôi những cái ôm đầy tình cảm. Thật tuyệt vời! Họ muốn chia sẻ với tôi trải nghiệm Kona từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc.
Sau đó tôi đi chuẩn bị cho T1 (khu chuyển tiếp transition). Không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra. Tôi có trò chuyện với 1 VĐV cùng nhóm tuổi và anh ấy trông thật thư giãn. Sau một hồi buôn dưa lê thì anh ấy nói 1 câu mà tôi cảm thấy rất tâm đắc: “Chúng ta giành được vé tham dự, chúng ta ở đây, và đây là đường đua chiến thắng của chúng ta. Một đường đua dài!”. Tôi không thể đồng ý hơn.
Một lúc sau, tôi nghe ai đó nói “Ê Todd” mặc dù bản thân không trong đợi sẽ thấy ai quen ở đây. Người đó chính là Lance Watson, huấn luyện viên Ironman mà tôi đã gặp ở Đà Nẵng và Cebu. Tôi ngồi dựa vào hàng rào trong khi chờ phần thi bơi bắt đầu. Tim Reed, người tham gia Ironman World Championship 2016 đang khởi động trước mặt tôi. Chúng tôi gặp nhau ở Đà Nẵng và anh ấy nhận ra tôi. Chúng tôi trò chuyện một hồi và chúc nhau may mắn.
Phần thi bơi ở biển sâu thật tuyệt vời. Tôi đã từng thi bơi như vậy 2 lần nhưng không phải nước biển trong xanh thế này. Lắng nghe tiếng đại bác mở màn cho phần thi của VĐV chuyên nghiệp nam lúc 6h20 và chuyên nghiệp nữ lúc 6h30 giúp tăng phần hứng khởi cho ngày thi đầu. Tôi không có vấn đề gì khi phải nghịch nước thêm 20 phút để chờ xuất phát lúc 6h55. Tôi chỉ đang rất tận hưởng không khí ở nơi đây.
Cuối cùng thì tiếng đại bác cho những VĐV nam phong trào cũng vang lên. Đây là phần thi bơi bình yên nhất mà tôi từng có. Không có bất kì sự cố bị đạp, đấm hay vồ lấy nhau nào xảy ra. Với kết quả 1h07p, tôi hài long với phần thi bơi mà không dùng wetsuit của mình.
Tôi chuyển tiếp khá nhanh và phóng lên xe đạp. T1 (chuyển tiếp bơi – đạp) tôi mất ít thời gian. Trong lúc chạy từ bờ biển đến nơi đỗ xe đạp tôi ăn 1 gói gel và uống ít nước. Ngay cả tại giải vô địch thế giới, rất nhiều VĐV dừng lại rồi mới ngồi lên xe. Tôi nghĩ việc tập luyện bí kíp vừa chạy vừa nhảy lên xe giúp tôi kha khá trong việc gia tăng vài thứ hạng. 10km đầu của đường đạp đi ra khỏi và vòng lại thành phố. Trong suốt cung đường này tôi leo dốc 8-10 độ tầm 700m từ Pelani đến Queen K. Trên quãng đường này tôi thấy gia đình mình, dù chỉ thoáng qua!
Một khi đã lên đến Queen K thì đường hoàn toàn được cách li cho VĐV, và khung cảnh ở đây thật hoành tráng. Buổi sáng ngày thi đấu bầu trời thật trong xanh. Trong suốt 1-1.5h của đường Queen K tôi thật sự tận hưởng phần thi đạp xe ở Kona. Quang cảnh núi lửa, dung nham tan chảy, những quả đồi nối tiếp nhau quanh đường biển chạy dài góp phần tạo nên một khởi đầu khá tuyệt. Nhưng chỉ ít lâu sau, gió bắt đầu nổi lên! Tiếp đó là 15km đường dốc dài lên Hawi. Cuối cùng ở km thứ 95 đường đạp quay đầu ở Hawi.
Tôi bắt đầu nhận ra trong quá trình leo dốc lên Hawi rất nhiều người đạp quá sức. Tôi vượt qua khoảng kha khá VĐV khi leo đèo ngược gió. Đoạn đường trở về thì dễ dàng và nhanh hơn! Gió thổi xuôi cho đến tận nghĩa trang của những cựu binh. Sau đó thì gió ngược lại nổi lên, cho đến tận T2.
Dọc đường tôi bị phạt drafting ở km thứ 142, 200m trước một trạm tiếp nước. Thật là làm tôi bực mình! Những VĐV trước tôi chạy chậm lại để tiếp nước. Tôi bị họ vượt, nhưng tôi cũng muốn giảm tốc mà không thể vượt qua họ được. Khoảng cách giữa tôi và họ thu hẹp dần và ban tổ chức cho rằng tôi đã phạm luật drafting. “Thật là rác rưởi”, tôi nghĩ vậy.
Khi đến T2 (chuyển tiếp đạp – chạy) tôi dừng lại đi vệ sinh, và hoàn thành T2 trong vòng 3p20s. Không tệ khi tôi đã tốn thời gian đi vệ sinh! Đây là một dấu hiệu tốt cho thấy tôi đã quan tâm chăm sóc bản thân 1 cách đúng đắn.
Trước khi vào giải đấu tôi đã quyết định chạy pace 4:47/km. Sau khi chạy được 1km tôi thấy gia đình mình. Thật là một liều thuốc tăng cường tinh thần! Mọi mệt mỏi đều tan biến hẳn.
Lúc lên dốc ở Pelani là khi tôi chạy chậm nhất, 5:38 phút/km. Tôi ước chi bây giờ mình được đạp xe! Tuy nhiên khi đến được đường Queen K tôi đổ đèo tầm khoảng 2km, và tôi chạy nhanh trở lại.
Khi đến khu vực Energy Lab nổi tiếng (ND: “nổi tiếng” là vì nơi đây là nơi hành xác đối với các VĐV. Energy Lab nằm ở vạch mốc km25 trên đường chạy, không chút bóng râm và là một trong những nơi hấp thụ bức xạ mặt trời lớn nhất nước Mỹ), tôi chậm mất vài giây so với kế hoạch. Nhưng sau đó đường xuống dốc với gió ngược nên tôi bù trừ được chút đỉnh thời gian. Quãng đường chạy trờ về Finish Line tôi cảm giác lâu hơn hẳn, 5:25 phút/km. Khi qua khỏi Energy Lab, điều làm tôi lo lắng là làm thế nào để tiếp tục kế hoạch và hoàn thành dưới 10h. Trên đường chạy trở về Queen K, chân của tôi không cho phép mình tiết kiệm thời gian khi chạy xuống dốc nữa. Tôi cảm giác như mấy cái bánh sắp văng ra khỏi sườn xe vậy!
Tôi chạy ngang qua 1 trạm tiếp Hotshot. Nhân viên tại trạm Hotshot hỏi tôi với giọng khá to rằng anh muốn mở hay đóng nắp chai. Tôi bảo họ cho tôi một chai mở. Một nhân viên quay sang và đưa cho tôi lọ Hotshot. Không ai khác đó chính là Craig Alexander, người từng vô địch thế giới 5 lần! “Đây nè anh bạn. Trông anh vẫn còn ngon lành đấy!”, Craig nói.
Trước khi còn 5km để kết thúc, tôi phải chạy lên dốc 1.5km và xuống dốc ở Pelani và Hauwalua. Tôi cố hết sức nhưng suốt km 37-40 tôi bị chậm khoảng 15-20 giây so với kế hoạch!
Rốt cuộc tôi cũng đến được Pelani! Tôi chạy gần như là nước rút với pace 4:10 phút /km trên đường bằng ngang qua gia đình tôi. Tôi mệt đến mức không vẫy chào họ được, chỉ biết cắm đầu chạy. Không có VĐV nào gần tôi. Tôi rẽ vào đường Ali’I và cố gắng chạy. Tôi muốn hoàn thành phần chạy trong 3:20 giờ. Tôi muốn hoàn thành Ironman Kona trong vòng 10 giờ. Và tôi thấy chiếc đồng hồ to. Tôi chạy chậm lại và nhẩm tính trong đầu. Tôi thấy biển số 9:56. Tôi đã hoàn thành dưới 10 giờ! Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi giấc mơ 7 năm trước giờ đã thành hiện thực! Tôi có niềm tin, tôi luyện tập và tôi đã thành công!
Những cơn đau bắt đầu dịu dần 5-6 ngày sau khi thi đấu, nhưng tôi vẫn tươi cười. Phần chạy của tôi hết 3:21:07 giờ, tôi đứng hạng 115 trên tổng số VĐV. Không như 3:20 giờ như tôi nghĩ, nhưng cũng đỉnh quá rồi. Tôi đã vượt qua rất nhiều người và nghĩ rằng tôi đã phân bố tốc độ và bổ sung dinh dưỡng một cách hoàn hảo. Tôi nghĩ mình đã không thể làm tốt hơn!
Cũng như những kĩ sư hay VĐV 3 môn phối hợp khác, kế hoạch tiếp theo là làm sao để nhanh hơn! Và thành công lần nữa!
- Về tác giả
- Bài mới nhất