“Nhà vô địch TNF100 Thailand Sanya Khanchai sẽ tham gia cự ly 70km VMM 2015” – một dòng thông báo trên trang Vietnam Mountain Marathon năm 2015 về một anh chàng thuộc hàng top trail runner của Thái Lan và một giải chạy có cái tên rất kiêu The North Face 100. Mặc dù rất ấn tượng, khi đó tôi không dám nghĩ sau này mình sẽ chạy được cự li 100km.

Gần 3 năm sau, trở về khi vô địch giải chạy 100km giải Vietnam Mountain Marathon tháng 9/2017 (VMM), tôi cho phép mình được nghỉ xả hơi sau bao tháng ngày miệt mài tập luyện. Không phải vì tôi ngủ quên trên chiến thắng nhưng thật sự là tôi cần một thời gian để tận hưởng, cho mình được thoải mái một chút. Sáng không phải đi chợ sớm, nấu ăn, tối không còn chạy lê lết hàng giờ đồng hồ liền. Nhưng suốt 2 tháng nghỉ ngơi chỉ tập nhẹ nhàng, tôi cảm thấy niềm vui chạy bộ bị vơi dần, động lực tập luyện bị giảm sút, kèm theo đó là phong độ đi xuống với thành tích tệ ở giải Techcombank HCM marathon. Tôi quyết định tìm kiếm một giải để tham gia lấy lại động lực tập luyện. Lập tức tôi nhớ đến TNF100 Thailand. Thời điểm diễn ra hợp lý, với mức phí đăng kí thì tương đối rẻ, chỉ 3400 BAHT cho cự ly 100km. Thế là tôi quyết định lên kế hoạch tham gia.

Tôi rất hào hứng với giải chạy này nên vừa đăng ký xong là tôi lao vào tập luyện trở lại với mileage 140km/tuần. Thế nhưng vì thường phải đi công tác xa vào các ngày cuối tuần nên kế hoạch tập luyện không được liền mạch như ý muốn. Tuần thì được 140km, tuần rớt xuống 80-90km. Tôi tranh thủ chạy dài vòng quanh núi Sơn Trà vào các ngày giữa tuần hoặc bất cứ hôm nào có thời gian.

Sau đó tôi chọn tham gia giải Ultra Trail Angkor cự ly 32km để lấy đà tập cho TNF100. Nhiều người cũng thắc mắc tại sao tôi lại chỉ chạy 32km ở Angkor. Giải nhất cự li 32km ở giải này cũng giúp tôi thêm tự tin và hưng phấn nghĩ đến ngày được chạy trên đất Thái.

Trở về sau giải Angkor, tôi có 2 tuần để nghỉ ngơi sẵn sàng cho giải đấu, cảm thấy phong độ rất tốt, và không giấu tham vọng sẽ hoàn thành TNF100km trong khoảng 11h15m-11h45m. Elevation gain của TNF100 khoảng 2500m, ít hơn so với VMM100, nhưng sẽ khó vì phải chạy dưới tiết trời nóng nực, oi bức.  Điểm quanh 1 lượt các đối thủ cự ly 100km, tôi bắt gặp cái tên khá quen thuộc – Sanya Khanchai – chàng trai mà tôi nhắc đến ở trên. Anh là nhà vô địch VMM70km 2015, vô địch TNF100 2015 với thành tích 10h14m. Và cái tôi thích ở anh chàng này là luôn luôn chạy hết khả năng, và luôn luôn có điệu nhào lộn khi băng qua vạch đích ở bất cứ giải chạy nào, bất cứ cự ly nào từ 50km-100km thậm chí 160km.

Bản đồ cự li 100km, 2 vòng cự li 50km

Mang một khí thế cao ngun ngút đến Thái Lan, tôi đến khách sạn (cách chỗ xuất phát 7km) lúc 10h tối. Kể ra cũng khá hài hước với kỉ niệm đáng nhớ. Làm thế nào để đến được khách sạn khi ông xe ôm chở tôi không biết đọc chữ Thái, không biết nói tiếng Anh, điện thoại tôi chỉ còn 5% pin và không vô được phần mềm Google maps, khách sạn thì lại để toàn chữ Thái. Chỉ biết khách sạn nằm ở khu này trong bán kính 1km đổ lại. Đó thực sự là một vùng quê hẻo lánh yên bình. Một khách sạn khá to nhưng lại không một nhân viên. Chủ khách sạn không nói tiếng Anh, mọi giao dịch đều phải dùng Google Translate. Nhưng mà tôi thích, và nói thật ra thì tôi cũng chẳng khá Anh ngữ mấy.

Trước ngày chạy, tất cả runner cự ly 50km-75km-100km đều phải tham dự buổi briefing, BTC sẽ kiểm tra bằng cách quét chip, ai vắng mặt sẽ bị phạt +30 phút vào thời gian thi đấu. Với một quyết tâm cao cho giải này nên tôi không thể để bị lỗi. Cẩn thận quét bib đến 2 lần khi tới tham dự buổi briefing. Ở đây tôi gặp lại nhiều runner quen. Anh William từ Singapore mà tôi quen dịp chạy Pù Luông, chàng Petr Novotny vô địch VMM 100km 2016. Và đang lúc loay hoay, tôi chợt nghe một giọng nói Việt Nam: “Em là Quang Trần à”. Bất ngờ gì đâu! Chị Vân Anh từ Hà Nội cũng tham gia chạy giải này cự li 50km.

Ngồi nhìn xung quanh các runner, gương mặt ai nấy cũng đầy hưng phấn và háo hức. Tôi cũng nhác thấy vài runner đội nón, mặc áo giải đấu UTMB – Ultra Trail du Mont Blanc. Kể ra cũng tự hào khi trên áo có in 4 chữ cái ngắn gọn đó. Tôi nhìn và thầm hy vọng ước mơ tham gia UTMB năm nay của mình được thực hiện.

Xong buổi briefing tôi về lại khách sạn, tìm mua mì gói để sáng mai dậy sớm có cái lót dạ trước khi chạy. Cẩn thận mở google translate để dịch và báo cho chủ nhà biết là mình sẽ đi lúc 3h sáng, và về lại lúc 7h tối. Cẩn thận dặn thêm là 3h sáng mình sẽ nhờ nấu nước sôi ở quầy lễ tân để ăn mì. Cô chủ gật đầu ra hiệu đã hiểu, thế nhưng chị chỉ hiểu được đoạn “tôi sẽ ra khỏi nhà lúc 3h và về lại lúc 7h tối” chứ không hề hiểu đoạn tôi sẽ nhờ nấu nước sôi lúc 3h sáng. Chắc đoạn đó google dịch không đúng ý chăng?
Nhưng may sao cửa bếp khu khách sạn không khóa, tôi lò mò vô bếp nấu mì như một thằng ăn trộm!

Ăn mì xong tôi chạy ra chỗ pick up, cách khách sạn chỉ 500m. Tranh thủ chạy khởi động cho tỉnh ngủ, và cũng làm nóng cơ thể vì sáng sớm hơi lạnh. Tôi chạy ngang một hộ gia đình có 3 con chó, chúng nó dí theo và khẽ “hôn nhẹ” vào đùi sau của tôi 1 nhát. May mà nó chỉ giỡn nhẹ, chứ không chắc chết mất!

Lên xe để đến chỗ xuất phát, tôi gặp lại anh bạn Serge Britel tôi quen khi chạy giải VMM ở Pù Luông. Thật tình cờ và may mắn. Tình cờ vì Serge cũng chạy 100km và lại ở cùng khách sạn với tôi. May mắn là hôm sau tôi hết sạch tiền Baht Thái vì chủ quan không đổi hết ở sân bay, Serge đã đổi cho tôi 2000 Baht để tôi có tiền ra chỗ nhận giải và book xe về lại Bangkok. Chỗ tôi tham gia chạy không dùng USD, và đa số các nhà hàng khách sạn không dùng POS cà thẻ.

Ở vạch xuất phát, BTC rất nghiêm ngặt trong việc kiểm tra các dụng cụ bắt buộc mang theo: đèn đội đầu, điện thoại và 2L nước. Ai không mang đủ 2L nước sẽ không được vào. Nghiêm ngặt và công bằng cho tất cả runner khi đứng trước vạch xuất phát.

5h sáng, lệnh xuất phát vang lên. Anh Sanya Khanchai liền vươn lên dẫn đầu. Theo sau đó là một runner Nhật Bản, Kristian, David Emch, tôi và Cory Lewandowski – anh chàng đến từ nhóm Taiwan Beast Runners cùng với Petr Novotny. Theo sau tôi vài mét là một loạt các runner khác, nổi bậc trong số đó là cô nàng Carole Fuchs người Pháp.  Cô vừa chạy vừa cười đùa cùng một anh chàng nào đó, không có gì tỏ ra là một cuộc đua, hết sức nhẹ nhàng. Nói thêm về cô này, PR FM road của cô là 2h58m, hạng 1 female TNF 50km năm ngoái (hạng 2 overall), thắng hàng loạt các giải chạy trailtriathlon ở Thái Lan (thường nằm trong top3 overall). Đã leo lên đỉnh Manaslu cao 8.163m (đỉnh núi cao thứ 8 thế giới) và mục tiêu là năm 2018 này sẽ chinh phục đỉnh Everest. Quá đáng gờm!

10km đầu tiên top những runner nhóm đầu gồm 6-7 người thường chạy rất gần nhau. Sanya, Cory, tôi, David, Kristian… Thỉnh thoảng một vài trong số họ dừng lại đi vệ sinh. Nhưng anh Kristian thì không, anh “giải quyết” ngay khi đang chạy. Tôi cũng “học theo” và tranh thủ những lúc đi bộ lên dốc. Những km đầu tiên chạy trên đường trail có dốc nhưng không cao lắm. Tôi đánh giá cao giải này cao vì hơn 95% là đường chạy là đường địa hình: đường rừng, ruộng, đất đá, sỏi cứng. Chạy trên những cung đường này đòi hỏi các kĩ năng chạy trail rất nhiều, tuy không dốc cao nhưng đường đầy lòi lõm và sỏi đá. Sơ sẩy có thể vấp phải hố và chấn thương.

Những km đầu tiên chạy hoàn toàn trong đêm và Sanya luôn dẫn đầu. Tôi cũng không vội phải gắng sức đuổi theo anh ấy, vì tôi nghĩ Sanya thường luôn như vậy, luôn quyết liệt ngay từ đầu. Tôi không nghĩ sẽ cạnh tranh trực tiếp với Sanya, vì hoặc là anh ấy nhanh hơn hẳn tôi, hoặc là chắc chắn 1 lát sau anh ấy sẽ kiệt sức, nên tôi vẫn cứ chạy theo khả năng của mình.  Đối thủ trực tiếp của tôi sẽ là mấy anh chàng đang chạy cùng với tôi, đó là Cory, là David và tất nhiên đáng gờm nhất với tôi lúc đó vẫn là Kristian – anh ấy về hạng 3 năm ngoái, và đã có kinh nghiệm chạy giải này. Tôi có xem tracklog anh chạy năm ngoái, 50km đầu tiên anh chạy cùng lúc với người vô địch chỉ hết 4h18p. Rất ấn tượng. Và tất nhiên năm nay anh ấy trở lại cùng với tham vọng rất lớn. Qua CP1 tôi trong top 5 người đầu tiên.

BTC có cho mỗi runner gửi đồ ở mỗi CP, tôi có gửi năng lượng ở CP này nhưng kế hoạch của tôi là sẽ nhận lại ở lượt chạy thứ 2 lúc đã chạy khoảng 60km. Tôi chạy vượt qua không dừng lại ở CP này vì còn khá nhiều nước và cứ 4-5km là BTC lại bố trí thêm 1 trạm tiếp nước bổ sung nên tôi không lo. Đoạn này lên khá nhiều dốc, chàng Sanya với cặp gậy trên tay, anh chạy lên dốc rất dũng mãnh. Tiếp theo là Cory, anh dùng chiến thuật đi bộ lên dốc, dù ngắn hay dài. Lên dốc tôi vẫn chạy chẫm rãi và đi bộ 100 bước xen kẽ để nghỉ. David và Kristian vẫn từ từ đằng sau cùng một vài runner khác. Một đoạn lên dốc khác tôi vượt qua Cory, vẫn không thấy Sanya đâu cả. Anh chàng mất hút vào màn đêm tối mịt. Những đoạn đi bộ lên dốc tôi tranh thủ ăn gel, hạt điều, hạnh nhân để có năng lượng dữ trữ về sau. Chỉ sau Sanya, một top runner chúng tôi bám nhau rất sát, Kristian anh chàng tuổi đã ngoài 40, bộ ria xồm xoàm và mái tóc xù như bộ lông cừu xứ Ba Tư, trông anh chàng nổi bật nhất đám. Bỗng đằng sau có 1 runner vượt qua tôi, đó là David. Dáng người gầy, cao, trông anh chạy rất thanh thoát. Tôi liền bám theo anh ấy tiến đến CP2.

Dừng lại lấy nước và ăn vài miếng dưa hấu, tôi tranh thủ chạy đi không để David khuất tầm mắt. Nhưng lại một runner khác vượt qua tôi, một runner chủ nhà Thái Lan. Nhưng không lâu sau tôi lại vượt anh ấy. Chạy thật nhanh tôi đuổi kịp và vượt qua David khi đến CP3. David đến sau, anh thở hơi gấp nhưng vội lấy nước và phóng chạy đi. Tôi cũng lấy nước xong và liền đuổi theo. Đoạn này phải leo lên đồi rất nhiều, đoạn đường hẹp và khó chạy. Tôi bị chạy chậm lại rất nhiều bởi những người chạy 25k, họ rất đông và đi bộ chiếm hết cả đường chạy. Tôi nghĩ chắc Sanya và David cũng tương tự như tôi, phải liên tục lên tiếng xin đường. Leo lên ngọn đồi cao ngút, tôi bắt gặp Sanya phía trước. Anh ta có lợi thế là có cặp gậy, nó hữu ích rất nhiều khi phải leo lên những con dốc cao thế này. Tôi vẫn lầm lì leo lên và tiến sát vượt qua Sanya. Tôi liên tục lên tiếng xin những người chạy 25km nhường đường. Họ rất đông, và đường thì rất hẹp. Nó hẹp hơn đoạn đầu cự ly 42km VMM nhiều. Về độ khó thì tương đương.

Tôi vượt qua Sanya đổ dốc xuống CP4 nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh David đâu. Đoạn đổ dốc xuống tôi gặp một runner 50km John Ray Onifa đến từ Philipines. Trông anh chàng rất dũng mãnh. Cự ly 50km xuất phát sau tôi 30 phút thế nhưng tôi chưa chạy hết 50km thì John đã đuổi kịp tôi. John là một trail runner mới nổi ở Phillipines, anh được biết đến khi đánh bại Manolito ở Mapawa 50km năm ngoái. John đến Thái Lan tham gia TNF ngay khi vừa vô địch Rizal Mountain Run 50km trước đó 1 tuần. Có vẻ sở trường của anh ấy là cự ly 50km. Một runner hứa hẹn rất tài năng. John liên tục lớn tiếng xin nhường đường. Tôi vội bám theo sát John để dễ đường vượt qua những người chạy 25km. Tranh thủ hỏi chuyện về runner trông vẻ ngoài rất rắn chắc này. John cho hay đường chạy TNF rất phẳng, không như những giải chạy ở Phillipines. Xuống đến đường bằng phẳng hơn John chạy chậm lại đợi tôi chạy cùng, được một đoạn. Nhưng có lẽ tốc độ của runner 50km không đồng với runner 100km. Tôi để John đi và chúc mừng cho chiến thắng của anh ấy. 50km chỉ với thời gian 4h01m, quá xuất xắc.

Đến điểm kết thúc vòng 50km, tôi bắt gặp David chạy đi. Lúc này tôi sau David khoảng 2-3 phút. Lấy đủ nước tôi liền phóng chạy đuổi theo David, trên đường tôi quay đầu tôi gặp Sanya và Kristian, Kristian nhoẻn miệng cười chào tôi. Trời bắt đầu nắng lên, trên đường thỉnh thoảng còn lại vài runner cự ly 15km-25km. Thời điểm này thì các CP tiếp nước hỗ trợ cho các runner 15-25km không còn. Khoảng cách mỗi CP trung bình 10km. Tôi chạy khá nhanh ở vòng chạy thứ 2, một mình trong rừng.  Tưởng đâu nắng sẽ nóng gắt giống như những năm trước, nhưng không, nắng nhưng trời vẫn mát lắm. Tôi chạy phía sau David khoảng cách chừng 300m. David đến CP1 trước tôi khoảng 2p, và liền chạy đi. Tôi dừng lại để lấy túi đồ gửi ở đây. Tìm quanh quất không thấy túi đồ của mình, tôi nhờ các bạn tình nguyện viên hỗ trợ tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy. Cuối cùng tôi lục đống đồ các runner gửi ở CP này mới thấy cái túi đồ của mình bị đè lên che khuất bởi những túi đồ khác. Mất khoảng 2 phút cho tìm lại túi đồ, tôi vội vàng đuổi theo David. Leo lên một con dốc, tôi bị lạc đường khoảng 50m, và nhanh chóng quay trở lại đường chạy. Đường chạy hoàn toàn trong rừng, với những đoạn sỏi đá lên xuống liên tục. Gặp một số máy ảnh đang đứng canh ở đây, tôi tranh thủ “diễn sâu” những kĩ năng đổ dốc nhanh để mong tìm kiếm một tấm hình để đời.

Đến km70 tôi bắt gặp Sanya trên đường chạy lúc quay đầu, lúc này tôi đã cách xa Sanya tầm 4-5km. Thầm nghĩ rằng chắc Sanya đang hạng 4-5 gì đấy và mình đang nằm trong khoảng an toàn cho vị trí top 3. Nhưng đường vẫn còn dài lắm. Tiếp tục chạy thật nhanh hy vọng sẽ đuổi kịp David. Tôi đến CP 3. Lúc này đã được 80km, cơ thể bắt đầu thấy khá mệt.

Tôi dừng lại CP3 khoảng 2 phút để lấy nước và nghỉ ngơi 1 lát. Trời lúc này nắng gắt, chói chang trên nền đất sỏi đá khô cứng. Tôi cảm giác như cơ thể như gần hết năng lượng. Lúc này tôi chạy với cái đầu quay quay, và hơi chóng mặt. Tôi sợ, ngồi nghỉ trên một tảng đá. Nhắm mắt lại đếm 1, 2, 3.. đến 10, tôi đứng dậy uống một ngụm nước, và rửa mặt. Tôi vẫn còn lương thực nhưng hầu như lúc này cơ thể đã ngán những loại thực phẩm thể thao nhiều đường. Tôi thèm một tô súp. Lúc này tôi chỉ mong rằng bây giờ đã là km thứ 99. Chỉ muốn được ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng vẫn còn gần 20km nữa, tôi vẫn phải cần tiếp tục để hoàn thành mục tiêu của mình. “Dưới 11h30, mình chắc chắn sẽ về sớm hơn rất nhiều. Mục tiêu cá nhân của mình gần như sẽ hoàn tất. Chỉ cần ngồi nghỉ 1 lát, đừng gắng sức, và mình chắc chắn sẽ hoàn thành mục tiêu” Tôi tự thầm nghĩ trong đầu.

“Mình đang hạng 2, giải thưởng sẽ là voucher 30.000BAHT mua đồ TNF” Mình cần nhiều đến vậy không? – Không!” “Kristian chắc chắn đang là người thứ 3, và có thể anh ấy còn cách xa mình lắm. Năm ngoái anh ấy chạy vòng thứ 2 đến hơn 6 giờ đồng hồ. Trong khi vòng thứ 2 của mình chắc chắn sẽ chỉ từ 5h20m-5h30m. Giả sử Kris vượt qua mình thì người thứ 4 sẽ là Sanya hoặc Cory. Nhìn Sanya và Cory gắng sức ở vòng 1 thì chắc hẳn 50km còn lại sẽ không thể nhanh nổi”. Mình sẽ chắc chắn trong top 3. Bao nhiêu toan tính suy nghĩ trong đầu, tôi từ từ leo lên con dốc dựng đứng. Lúc này đường chỉ dành cho một mình tôi đi, không như vòng đầu phải xin đường rất mất thời gian. Nhưng tôi vẫn ì ạch lê thê nhấc từng bước chân. Đến đỉnh dốc, tôi dừng uống viên muối chống chuột rút. Và tôi nghe tiếng loạt xoạt của người chạy va vào các cành lá 2 bên. Đó là Kristian – anh chàng đã đuổi kịp tôi! Anh chạy rất vội và khỏe. Vượt qua tôi, anh khẽ chạm tay vào vai tôi động viên.

Tôi thật sự bất ngờ và liền chạy theo Kris, nhưng bóng anh ấy cứ từ từ khuất dần trong những cành lá dại ven rừng. Một lần nữa bao nhiêu suy nghĩ toan tính trong đầu lại hiện lên. “Tôi vẫn còn hạng 3.” Chỉ cần 10km nữa thôi là tôi sẽ có được thứ hạng đó. Tôi cần nó đến vậy không? Cần hoặc cũng không cần. Rồi tôi chợt nhớ đến U23, thời gian qua đội bóng U23 đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Tụi nhóc chiến đấu kiên cường đến phút cuối không chỉ cho bản thân họ, mà vì màu cờ sắc áo. Thế là tôi mạnh mẽ tiếp tục chạy về phía trước. Nghĩ về Top 3, mình sẽ đưa Việt Nam đến đông đảo bạn bè quốc tế biết đến hơn. Tôi có thêm động lực chạy. Không dừng lại, cố gắng không dừng lại thêm lần nào nữa!

Tôi đổ dốc xuống và băng qua cánh đồng hướng về đích. Lúc này tôi nhớ đến một trail runner đẳng cấp thế giới là Zach Miller. Tôi xem đoạn video anh ta chạy về đích ở giải The North Face Challenge ở California Mỹ. Anh chạy về đích với nhịp thở 1-1. Tiếng thở của anh lấn át hết mọi âm thanh của đoạn video. Cùng tương tự một bối cảnh, tôi đặt mình vào vị trí của Zach Miller và xem liệu mình có sự nỗ lực được như vậy chưa. Tôi có cố gắng nỗ lưc đến vậy không. Tôi rất thích phương châm của anh chàng Zach Miller: “I want to run my heart out”. Và tôi sẽ chạy như vậy. Nhịp thở 1-1. Tôi không cần biết mọi thứ xung quanh, thở gấp, há miệng thở! Tôi băng qua đường nhựa để tiến về đích. Lúc này ở vạch đích, tôi thấy Kristian ra đứng đợi tôi về, và anh chàng hi-five chúc mừng tôi.

“3rd place 100km Quang Trần from Vietnam!!!” Người MC xướng lên. Tôi chỉ cần nghe như vậy thôi là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Băng qua vạch đích, lúc này đồng hồ điểm 9h56m36s.

Ngồi phờ xuống nền đất, tôi tự hào về thành tích này. 10h cho 100km đường dốc địa hình. Đó là thành quả vô cùng ngọt ngào cho bản thân tôi sau nhiều tháng ngày miệt mài tập luyện. Và hơn hết, hôm nay tôi đã nỗ lực đến giọt năng lượng cuối cùng!

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn