Click here for English version: Vietnam Jungle Marathon 2018 – Victory is just a beginning!

14/04/2018 là một ngày đã đi sâu vào trong ký ức của tôi – ngày tôi đã gặp không biết bao nhiêu gương mặt quen lạ trên đường chạy, băng qua không biết bao nhiêu đồi núi, làng mạc, và trải qua không biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc.

Buổi sáng hôm đó tôi dậy thật sớm ra điểm tập kết Phố Đoàn; hai con mắt vẫn cay xè vì thiếu ngủ và mệt mỏi. Cả một ngày hôm trước chúng tôi chạy xe máy từ Hà Nội lên, ăn tối xong thì cũng vừa tối khuya, cả bọn ngủ chập chờn được có 3 tiếng đồng hồ. Nằm vật vờ trên bãi cỏ chờ tới giờ xuất phát mà trong đầu cứ lẩn quẩn: “Thế này thì liệu có lết nổi hết 70 km không nữa?”

Xuất phát, cả rừng người túa đi về phía trước. Tôi cũng ráng chen chúc, len lỏi bám lên theo mấy anh chạy đầu để nhờ ánh sáng đèn pin trên đầu mấy anh nhìn ké đường chạy chứ đèn đầu của tôi chỉ le lói như ánh sáng con đom đóm.

Lúc này nhóm đầu có khoảng 7- 8 người. Chẳng ai nói với nhau câu nào cứ lầm lũi chạy. Được thêm vài km, đến lúc đối diện với ngọn núi cao nhất (khi về nhà đọc báo thì tôi mới biết nó tên là “The Beast”) thì chỉ còn lại ứng cử viên vô địch Quang Nguyễn, anh chàng duyên nợ người Pháp Guillaume Degoulet và tôi. Guillaume Degoulet nhanh chóng vượt lên leo dốc trước, Quang Nguyễn cũng bám theo sau. Tôi tất nhiên là không thể tụt xa lại phía sau, vì hễ cứ rời hai người kia ra thì y như là chân tôi vấp liên tục vì không thấy đường. Không biết hai anh chàng kia có mệt lắm không? Chứ tôi thì thở hổn hển đếm ngược từng mét độ cao. Dù trước khi chạy tôi có xem qua elevation của các con dốc nhưng khi thực địa thì mới thấm thía nó cao như thế nào. Cả ba bám nhau như sam lên đến đỉnh The Beast khi trời vừa tờ mờ sáng. Ngoái đầu nhìn lại con dốc vừa leo xong, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra. Một biển mây bồng bềnh đang chập chùng lưng núi, phía xa xa có vài ánh đèn như những con đom đóm (tôi đoán chắc đây là tốp 70km bám sau).

Lê Phương Vy, hạng 2 cự li 70km VJM2018, trên đỉnh The Beast. Nguồn: Vũ Quang Minh.

Từ đây cuộc rượt đuổi thực sự bắt đầu, Quang Nguyễn và Guillaume Degoulet đổ dốc rất nhanh, chỉ trong vài phút họ đã mất hút. Theo chiến thuật “huấn luyện viên” Trọng dặn dò tôi lúc ở nhà: nhớ phải giữ sức ở nửa chặng đường đầu sau đó mới bung lụa nên tôi cố gắng giữ tốc độ vừa phải ở vị trí thứ 3.

Đến check point 1 (12km) thì được mấy anh tình nguyện viên thông tin là Guillaume Degoulet và Quang Nguyễn chạy đi trước khoảng 1 km rồi. Mấy anh còn nói vui với tôi là hay chạy tắt qua đường này cho nhanh!). Tôi lắc đầu cười cám ơn, ăn vội miếng dưa hấu rồi chạy tiếp. Chạy được một đoạn thì lại có anh dân bản đi xe máy bảo: Lên ảnh chở cho một đoạn không có ai thấy đâu mà lo!” “Dạ không được đâu anh. Phải fair play chớ!” Nhìn gương mặt anh vẫn nghiêm túc khi tôi nhẹ nhàng từ chối mà tôi không nhịn được cười. Vừa nhấc chân đi vừa nghĩ thầm trong bụng: Ra vẻ thanh niên cứng vậy thôi chứ giờ mà lên xe ngồi được thì sướng phải biết!

Liên tục trên đoạn đường tôi chạy là bao nhiêu lời mời cám dỗ từ những người dân bản hiền lành, hiếu khách. Lúc ghé vào một nhà dân bản dọc đường xin nước rửa chân, vừa rửa xong anh chủ nhà ngồi trên nhà sàn nói vọng xuống “Lên làm chén nước rồi chạy tiếp này!” Nếu không phải đang mơ mộng được vào top 3 thì chắc tôi cũng ngồi lại chơi nói chuyện phiếm cho vui. Suy cho cùng thì đó là niềm vui của người chạy bộ, mỗi giải chạy là một cơ hội được khám phá những phong cảnh mới, gặp gỡ con người mới ở những con đường mình đi qua.

Đến checkpoint 2 (23km), được thông tin là Quang Nguyễn đang dẫn đầu cách tôi 10 phút, và Guillaume Degoulet cách tôi 7 phút. Tại đây tôi khá bất ngờ khi thấy lấp ló sự xuất hiện của Trung Nguyễn. Vì theo như tôi tính toán thì nhóm sau phải cách top3 khá xa. Tôi vội co giò lên chạy vì sợ bị đuổi kịp.

Tôi chạy mãi, chạy mãi nhưng bóng dáng của hai người dẫn đầu vẫn tít mù khơi. Trong đầu tôi lúc này nghĩ chắc là an phận vị trí thứ 3 thôi. Tôi vẫn đều đặn lên dốc chậm và xuống dốc nhanh, băng qua hết cánh đồng lúa này đến cánh dồng lúa khác. Khi gần đến checkpoint 4(38km) thì bóng dáng Guillaume Degoulet xuất hiện. Tôi nhanh chóng đuổi theo Guillaume Degoulet và bắt kịp anh chàng tại checkpoint4. Tại đây trong thời gian ăn dưa và uống nước, tôi và anh chàng người Pháp cũng kịp cười nói với nhau vài câu. Xong tôi nở nụ cười hạnh phúc chào Guillaume Degoulet và chạy trước. Từ chỗ chạy giữ sức bây giờ tôi bắt đầu phải tăng tốc vì chỉ cần ngoái đầu lại là thấy Guillaume Degoulet ngay sau lưng.

Anh chàng người Pháp Guillaume Degoulet.

Địa hình bây giờ là những con dốc bê tông dài với dốc lên liên tục. Mặt trời bắt đầu chói chang. Nắng chiếu trên đầu và bê tông nóng hực dưới chân khiến sự khó nhọc đột ngột tăng mạnh. Có đoạn dốc lên liên tục, quá mệt vừa leo tôi vừa gào lên “Dốc gì mà cao quá!!”. Tuy vậy, biết rõ đối thủ đang bám chặt sau lưng, tôi lại bặm môi tiến lên. Đến đoạn xuống dốc thì checkpoint 5 đã thấp thoáng ở phía xa.

Nguồn: NAG Triệu Việt Linh.

Từ đoạn này dốc không cao nữa nên tôi quyết định tăng tốc, giữ sức khi lên dốc và xuống dốc thật nhanh. Trong khi những người khác chạy xuống một cách cẩn thận thì tôi cứ thấy dốc là lao xuống, chân xoắn vào nhau, lạng qua lạng lại. Miệng í ới xin đường để chạy nên liên tục “anh ơi, chị ơi, em ơi, xin lỗi, cảm ơn…” các kiểu. Đang ngon trớn thì gặp lại ông Tây BTC ở checkpoint trước. Nói chuyện một xíu thì được biết ổng mới gặp Quang Nguyễn trước đó ít lâu tầm 10 phút. Ông chỉ cho tôi cánh đồng lúa xanh rì nhìn từ trên cao xuống như một bức tranh tuyệt đẹp. Ông rút điện thoại ra, ngay lập tức tôi đứng tạo dáng. Tạm biệt ông và nhận được lời chúc may mắn từ ông, tôi tiếp tục vụt đi. Không nhớ chính xác km thứ mấy nhưng chỉ sau đó ít phút tôi gặp Quang Nguyễn, không hiểu sao tôi có thể bắt kịp được khoảng cách 10 phút nhanh như vậy. Đang đà tôi vẫn lao đi. Vậy là tôi đã vượt cả Guillaume Degoulet và Quang Nguyễn. Chưa thể tin nổi! Tôi vừa lao đi vừa ngẩn ngơ. Đến với giải đấu này, thật lòng tôi rất mong muốn được vào top 3. Nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ mình có thể dẫn đầu. Áp lực pha lẫn phấn khích không nhỏ, tôi quyết định phải bung hết sức ra để cắt sự bám đuổi của các đối thủ phía sau, không để họ vượt lên nữa. Còn 16 km trước mắt, đoạn đường còn lại trở nên khó nhằn hơn bao giờ hết.

Càng về sau sức của tôi càng xuống nhanh mà đồi dốc lại cứ trập trùng liên tục. Cao nhất là ngọn “The Killer” ở km 52. Trước đó ở con dốc “The Beast”, tôi còn ráng đi bộ lên thẳng thớm được, một phần vì lúc đó còn khỏe, đến ngọn “The Killer” thì nói thật là tôi phải bò lên chầm chậm chứ không thể đi nổi nữa. Những lúc như thế này mới thấy rằng hãy trân trọng những gì mà bạn đang có, khó biết được sau mỗi thử thách mà bạn tưởng như khó vượt qua lắm rồi là điều gì đang chờ đón.

Quang Nguyễn, đối thủ nặng ký nhất tại VJM2018. Quang dẫn đầu hơn nửa đoạn đường đua.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi chạy giữa trưa. Để tập luyện cho các giải trail, tôi và các bạn ở Danang Runners đã không ít lần luyện tập ở bán đảo Sơn Trà giữa trời nắng. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nếm mùi cái nắng nóng của xứ Thanh – không nắng cháy da cháy thịt nhưng lại nóng bức và làm tôi thấy khó thở vô cùng, dù chưa phải là nắng đỉnh điểm. Theo quan điểm cá nhân của tôi, có thể nói VJM là một trong số ít giải chạy trail khắc nghiệt nhất ở Việt Nam hiện giờ. Các con dốc và nắng nóng dường như bào mòn hết sức lực của người chạy.

Cách đích còn vài km, cứ tưởng đã giữ được khoảng cách an toàn với người thứ 2, tôi chủ động chạy chậm lại. Bất ngờ từ đằng sau Trung Nguyễn lại xuất hiện. Tôi vừa chạy vừa nhìn thấy Trung Nguyễn phía sau góc mắt của mình. Thế là tôi lại mất hết lợi thế dẫn đầu rồi!

Nguồn: Vietnam Jungle Marathon 2018, Topas Travel

Trong đầu tôi lại lùng bùng ý nghĩ “Nếu bây giờ mình chậm lại thì bao nhiêu nỗ lực sẽ đổ bỏ đi hết sao?”. Thế là tôi lại co giò chạy, không chỉ chạy mà phải cố gắng chạy thật nhanh. Chưa bao giờ đích đến lại xa vời vợi như lúc này. Chạy một lúc thì gặp mấy anh nhiếp ảnh, tôi chắc mẩm sắp tới rồi, la lên hổn hển:

“Còn bao xa nữa anh ơi?”

“2km nữa!”

“Thật không anh? (không muốn tin vì đồng hồ báo hơn 67km và cứ đinh ninh route theo đúng của BTC là 66.7km)

“Muốn nghe nói thật không?” Anh nhiếp ảnh gia cười ghẹo tôi.

“Dạ có”

“2km nữa!” (!!!???!! ☹)

Thất thểu chạy đi, chắc mẩm là đồng hồ mình bị lỗi GPS rồi. Chưa bao giờ lại ngóng đích đến như thế này. Bình thường 2km mình chạy cái vèo là hết mà hôm nay chạy mãi, chạy mãi vẫn chưa đủ!

Không biết Trung Nguyễn còn cách mình bao xa nên tôi bung hết 100% công suất, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy. Dốc lên, dốc xuống, khe suối, đá sỏi gì giờ cũng bay ào ào hết. Về đến nhà xem lại strava mới hoảng hồn thấy 3km cuối tôi chạy pace 4. Thở không nổi, người thì nóng ran nhưng vẫn không giảm tốc. Đến lúc nghe được âm thanh rộn ràng và nhìn thấy được những dãy cờ màu xanh đặc trưng của VJM thì tôi mới chắc chắn là đã về đến đích. Lao vút qua cổng Finish line trong tiếng chào đón của MC, cảm xúc như vỡ òa. Thế là nỗ lực đã được đền đáp. Lần đầu tiên tôi hãnh diện được đứng trên bục cao nhất ở một giải chạy trail lớn ở Việt Nam. Dù vậy, tôi biết kết quả này một phần không nhỏ có yếu tố may mắn vì không có những đối thủ mạnh như năm 2017; chưa kể tôi cũng suýt bị Trung Nguyễn vượt qua ở đoạn cuối. Thế nên tôi tự nhủ mình vẫn phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Nguồn: Vietnam Jungle Marathon 2018, Topas Travel

Có người hỏi tôi trong lúc chạy có dừng ăn uống ở các checkpoint hay ăn gì trong lúc chạy không. Khi tôi trả lời rằng “chỉ ăn dưa hấu tại checkpoint, cắn 2 gói gel cho đúng giờ ăn trưa và ăn sáng còn lại chỉ uống nước và điện giải” thì người ta la làng: Người anh năng lượng đâu ra mà nhiều dữ? Ngẫm lại thì thấy mình cũng nhiều năng lượng thiệt, chạy miệng thở phì phò, mà gặp ai dọc đường cũng chào ông, chào bà, chào anh, chào chị…, gặp bọn trẻ con thì vẫy tay í ới “hello hello” toe toét cái miệng. Thấy đồng lúa đẹp thì cũng liếc mắt nhìn chút rồi chạy tiếp. Tới checkpoint nào cũng cười nói tếu táo. Ông người Tây BTC lúc chụp hình bảo trông tôi vẫn còn rất mạnh mẽ. Vậy mà lúc cán đích xong đôi chân tôi khuỵu xuống, trụ không vững vì quá mệt và chắc một phần cũng bị sốc nhiệt. Nhưng vẫn thấy hạnh phúc vô cùng! Chuyến đi race nào với mấy anh em Danang runner cũng vui như trẩy hội và đầy cảm xúc. Tôi thực sự rất tự hào là thành viên của Danang runner. Tôi mong rằng Danang runner sẽ phát triển hơn nữa, để có thể lớn mạnh như các nhóm chạy bộ khác từ Nam ra Bắc.

Nguồn: Vietnam Jungle Marathon 2018, Topas Travel.

Sẽ thật là thiếu sót nếu không có một lời cảm ơn đến BTC, họ đã tổ chức thật chu đáo và đem đến cho cộng đồng chạy bộ một cung đường chạy thật đẹp, giúp ta thấy yêu quê hương và con người Việt Nam hơn. Tất cả những người tham gia đều là những người chiến thắng!

Nguồn: Vietnam Jungle Marathon 2018, Topas Travel

Còn riêng với tôi, chiến thắng này mới chỉ là sự khởi đầu! Thử thách 100km tại Vietnam Mountain Marathon (nơi sẽ hội tụ không biết bao nhiêu anh hào từ trong ngoài nước) sẽ là mục tiêu lớn nhất của tôi năm nay! Bây giờ là lúc tôi khẩn trương bước vào giai đoạn tập luyện cho trận chiến ấy.


Vietnam Jungle Marathon (VJM) là giải chạy xuyên rừng Pù Luông, được tổ chức bởi công ty Topas Travel, là đơn vị tổ chức của giải chạy việt dã lớn nhất Việt Nam – Vietnam Mountain Marathon. Cuộc đua được chia thành 3 cự ly 25km, 42km và 70km, diễn ra tại Khu bảo tồn thiên nhiên Pù Luông, một địa danh nức lòng người với những khu rừng rậm cổ đại, những đỉnh núi đá vôi cao vút và các bản làng địa phương nhỏ sinh sống. VJM được tổ chức lần đầu tiên vào năm 2017 với 300 người tham gia. Năm nay, con số này đã được tăng lên gấp ba lần.

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn