Đây là giải vô địch thế giới lần đầu tiên mình tham dự với tư cách khán giả, trong số hàng loạt các giải thể thao khác dự định sẽ phải đi xem ít nhất một lần trong đời: Giải vô địch bóng đá thế giới, giải vô địch Olympic, chung kết cúp C1, Boston marathon v.v..

Ironman 70.3 World Championship mở hàng bằng chuyến bay dài nhất trong lịch sử đi lại của mình. Hơn 30 giờ bay và 4 lần nối chuyến. Đến cảng Elizabeth vào chiều muộn, gió thổi lồng lộng kèm mưa phùn, nhiệt độ suýt soát 12 độ C. Mình và Ngân ớn lạnh nhìn nhau, chỉ an tâm đôi chút khi chú bảo vệ người địa phương trấn an: Ban ngày trời ấm hơn và ngày đua dự đoán trời sẽ đẹp

Một tuần lẽo đẽo theo vận động viên và theo dõi các bạn thi đấu cho mình cảm nhận khá khác so với các lần tham dự giải ở Đà Nẵng. Giải quốc tế có những yếu tố cực kỳ xứng tầm

1. Ironman không chỉ dành riêng cho các vận động viên

VĐV Lucy Charles (giải nhì)

Ironman là của toàn bộ Port Elizabeth: từ sân bay đến khách sạn, phòng cho thuê AirB&B, siêu thị, quán bar đến cả hàng rong trên đường. 5000 vận động viên và người nhà của họ được chào đón nồng nhiệt khắp mọi nơi: Molo (xin chào), are you here for the Ironman (bạn tới đây để tham gia cuộc thi)? Nam Phi từng là thuộc địa của Anh nên người dân nói tiếng Anh khá tốt. Họ vui vẻ, hiền hoà, thích nhún nhảy và trêu đùa người khác (đặc biệt là dân Châu Á nhìn lơ ngơ và bé chỉ bằng ½ size của họ)

Bọn mình đến khá sớm nên Expo vẫn chưa mở cửa. Loanh quanh khu đăng ký đa số là các VDV cao tuổi, nhìn chân cẳng và dáng đi có thể thấy họ đã trải qua khá nhiều mùa Ironman. Khu vực đăng ký được đặt tại khách sạn Boardwalk, một khách sạn rất đẹp dọc bờ biển, diện tích khuôn viên đủ lớn để đặt các quầy hàng, riêng Expo bán hàng Merchandise của Ironman được ưu ái đặt ngay mặt tiền

Ngày nào mình cũng lượn ra đấy. Không khí mỗi lúc một nóng hơn cho đến ngày đua chính thức là 1/9 của Nữ và 2/9 của Nam. Và ngày nào cũng như ngày nào, bác bảo vệ bên dưới chung cư luôn tươi cười hỏi thăm: How are you? Ready yet? (Bạn khỏe không? Bạn sẵn sàng chưa?)

Yes, we are (Chúng tôi đã sẵn sàng)!

Đó là những ngày tuy lạnh và gió nhưng nắng rất đẹp, đi đâu từ khoá cũng sẽ là Molo và Ironman

2. Tưởng công tác tổ chức cũng hơn nhà mình “chút xíu” thôi

Cờ Việt Nam tại Port Elizabeth

Giải vô địch năm nay có ý nghĩa vì đây là mùa giải kỷ niệm 40 năm Ironman và Châu Phi lần đầu tiên tổ chức đăng cai. Hơn 90 quốc gia, lãnh thổ tham dự và họ hoàn toàn không thất vọng về nước chủ nhà. Cờ quốc gia có vận động viên tham gia đã được treo từ rất sớm ngay tại cầu cảng trung tâm thành phố Elizabeth. Mặc dù không thi đấu, mình vẫn cực kỳ tự hào khi thấy cờ Việt Nam kiêu hãnh tung bay mỗi khi chạy bộ qua cầu cảng. Dọc đường đua các hàng quán, khách sạn đều treo cờ Ironman. Các siêu thị để leaflet thông báo về sự kiện và thời gian ngăn đường để vận động viên thi đấu. Logo Ironman và Isuzu, nhà tài trợ chính cùng những khẩu hiệu khích lệ, động viên VDV xen kẽ khắp trên đường. Bảo vệ và cảnh sát luôn có mặt thường trực tại T1, T2 và các courses, đảm bảo an ninh tuyệt đối cho các VDV. Càng cận ngày race không khí càng nóng, cho đến khi tiếng đại bác đầu tiên nổ cho pro Women bắt đầu thi đấu thì toàn bộ Port Elizabeth đã chính thức trở thành một cuộc đua sôi động

Không phải miêu tả nhiều về sự so kè quyết liệt của các VDV vì mọi người đã xem cả trên Livestream. Cái mình có thể miêu tả ở đây là khán giả. Dĩ nhiên, ai trả tiền thì sẽ được xem ở vị trí tốt cùng với nhà báo và người nhà các vận động viên nổi tiếng. Mình cũng không hỏi giá nhưng có lẽ dao động từ 35 đến 50 đô vì giá bán vé dự tiệc chào đón các VDV là 35 đô. Cứ trả tầm ấy là tha hồ ngắm pro, chụp ảnh và uống bia thoải mái. Nếu không chịu bỏ tiền cũng không sao vì BTC bố trí rất nhiều màn hình LED tường thuật trực tiếp, có phục vụ trà, nước trái cây (phải trả tiền) và thỉnh thoảng là các màn múa dân tộc của các bạn da màu (không tính phí)

Theo dõi trực tiếp

Course bơi tương tự Đà Nẵng, cổ động viên có thể theo dõi VDV xuống nước, lên bờ, chạy ra T1 lấy xe đạp. Sau đó thì chỉ xem được trên app vì đường cấm cả hai chiều chứ không phải mở 50% như ở VN. Mình thích nhất là cây cầu đi bộ trên không, cho phép cổ động viên có thể đi qua đi lại hai bên đường để quan sát VDV đạp xe về và chạy (course chạy là loop hai vòng 10k).

Các khán giả thông thường sẽ ầm ĩ lúc các VDV Pro về đích. Sau top 10 thì mọi người giãn dần, đa số tụ tập ở lều bia (vị trí đẹp nhất vì ngay bên cạnh bục Finish). Tương tự Marathon mình đã tham dự ở Ventura (giải Moutain 2 Beach), bợm bia bị quây vào một chỗ. Ngay quầy thanh toán là bảng thông báo: Các cậu uống thì tự chịu trách nhiệm về hành vi. Khác với Mỹ, Nam Phi bán cả bia lẫn rượu. Champagne khui khá sớm và hơi bị nhiều (là mọi người hiểu trình nào thì ăn mừng bằng champagne rồi đấy).

Điểm đến quen thuộc của tác giả – quán rượu

Các gia đình có VDV về có thể tiếp tục ở lại khu về đích để massage, uống bia, ăn burger… Mình để ý có rất nhiều VDV đứng xếp hàng để được khắc tên và thời gian thi đấu vào sau mề đay. VDV nhà mình sợ tốn tiền, nói là khi nào xuống sub 5 thì mới khắc ;). Một số gia đình lại chọn ra các quán bar dọc bờ biển để ngồi xem live và cổ vũ các VDV về sau. Mình nhớ nhất là hình ảnh VDV nam cuối cùng về đích. Lúc đó anh còn 5k, thời gian đi được đã là 6h30’. Trời mưa rất to nhưng anh vẫn cố chạy về. Đi cùng anh là một bạn tình nguyện viên xe đạp cầm cờ có chữ “Last athlete”. Bạn đạp xe cần mẫn bên anh trong tiếng vỗ tay của các cổ động viên không ngại mưa chạy từ quán bar ra lề đường cổ vũ

Mưa rất to nhưng các tình nguyện viên vẫn đội mưa đứng phát nước và phát gel. Các bạn nhảy và hát dưới mưa, luôn miệng động viên các VDV về cuối. Đó đã là một khung cảnh rất đẹp

Và rất nhanh sau chiếc xe đạp có treo cờ “Last athlete” là xe tải đi dọn đường. Tối 2/9 mình đi ăn muộn, 8h tối ra lại khu vực Expo đã thấy tất cả barrier, ụ chắn đường đã được dọn sạch. Mọi thứ trở về bình thường. Qúa nhanh và quá hiệu quả

3. Giải VĐTG để thi đấu chứ mua bán gì

Xe kỷ niệm 40 năm Kona

Giải này thực sự là đỉnh cao của nghẹ thuật bán hàng. 3 ngày trước khi Nữ thi đấu Expo mở cửa, duy trì đến 11h trưa ngày 3/9, là sau khi Nam thi đấu xong. Các quầy hàng của brand như Garmin, Hammer, Hoka… chỉ rải rác người ghé thăm. Tất cả dồn về cửa hàng Merchandise của Ironman. Lũ lượt túi to túi bé. Mình cũng hăng máu shop đầy tay. Vừa mở Expo là xông vào mua ngay. Chấm ngay cái khăn tắm có hình ảnh South Africa và Ironman làm quà cho em trai. Trong lúc thiếu tỉnh táo đã quên quy đổi ra tiền Việt, về đến nhà mới thấy hình như số tiền này có thể mua 10 cái khăn tắm đẹp, chỉ là không có logo Ironman thôi. Tặc lưỡi! Thôi chả mấy khi..

2/9. Trong lúc chờ Việt, Phương về, mình lượn lại Expo, nhìn thấy cái khăn tắm với giá mới dán đè lên giá cũ: từ 650 xuống 250. 14 năm làm MKT mình hiểu Sales off là như thế nào nhưng trời ơi, chỉ 3 ngày mà giá giảm gần 70% thì cái đứa đã phải mua nguyên giá lúc cầm khăn trên tay cảm thấy như ai đó đang tát vào mặt

Tặc lưỡi lần 2, thôi coi như bỏ tiền mua vé xem show. Nếu được thì cố gắng làm MKT cho brand Ironman vậy vì rõ ràng mình đã vui vẻ mua từ áo, nón, khăn đến ba lô với giá cao hơn rất nhiều giá sản xuất của các món hàng đó. Nói đi thì cũng phải nói lại, các bạn chặt đẹp nhưng chơi cũng đẹp. Năm nay một số các ba lô của VDV bị lỗi, ngay lập tức các bạn nhận được email xin lỗi từ BTC và xin địa chỉ để chuyển ba lô mới về

Cho năm nay là thế. Chắc còn phải đi thêm nhiều mùa nữa để còn nhìn, nghe và cảm nhiều hơn. Năm sau ai đi Nice ấy nhỉ?

P/S: Vài dòng trong lúc ngồi 10 giờ chờ máy bay về từ Hong Kong. Ôi transit!

Tác giả Chi Nguyễn – người được mệnh danh là Kenya gốc Việt (hoặc Việt gốc Kenya). Nổi tiếng với việc chạy 26 miles (42km) mà tưởng là 26km trong bài Moutain 2 Beach Marathon và những điều lầm tưởng

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn