Để tiện theo dõi, các bạn có thể xem Phần 1: Hành trình đến với giải Ironman 70.3 Việt Nam 2018.

Tôi đến Đà Nẵng vào đêm thứ 6. Sáng thứ 7 tôi cùng anh Gờ và SH ra biển từ 5h để bơi làm quen với biển, với sóng. Nhưng tôi thật sự bị choáng với biển Đà Nẵng hôm đấy.
Tôi cảm thấy thực sự hoang mang khi liên tục bị sóng đánh dạt vào bờ, vào dây phao, có đoạn tôi guồng tay một cách điên cuồng mà hầu như đứng một chỗ. Sóng cao đến mức khi bơi vào con sóng chúng ta phải ngước đầu nhìn lên trên. Sóng mạnh đến mức nó đánh bay cả kính của tôi và SH. “Thế là xong”. Có vẻ kế hoạch 4:30 phút của tôi sẽ hoàn toàn phá sản ngay từ môn bơi.
Tuy vậy tôi tiếp tục bơi ra bơi vào để tìm cách thích ứng với sóng. Và dần dần tôi cũng quen. Sau khoảng 5-6 lần bơi, tôi rút ra hai kinh nghiệm: 1) khi bơi ra, gặp sóng thì cần chúi đầu mạnh xuống, chui xuống dưới sóng và đập chân mạnh; 2) khi bơi vào, phải bơi, phải nổi, không được đi dù đã rất gần bờ vì sau khi sóng đánh vào thì sẽ kéo ngược nước ra, lúc đấy dù cố đi thì chúng ta cũng sẽ không thể tiến lên được. Nhưng dù sao những cơn sóng cũng gây cho tôi cảm giác bất lực đến mức tôi thật sự thấy khâm phục những người đã hoàn thành phần thi Sprint vào ngày thứ bảy.

Sau khi tạm yên tâm trong việc đối phó với sóng, tôi đi lấy xe đạp và thử đường, mục tiêu là cảm giác về độ dốc của cầu Thuận Phước và mức độ cua của đoạn xuống cầu Thuận Phước sang đường Nguyễn Tất Thành, bởi vì tôi thường đổ dốc với tốc độ khá nhanh, 55-60km/h, chỉ cần trên đường cua gấp mà vướng một cái hố gà nhỏ là cả người có thể bay đi.

Buổi chiều sau khi check-in xe đạp, tôi đi tham gia buổi giới thiệu về giải, khi nghe Ban tổ chức công bố có plan B – chạy 3km thay vì bơi 1.9km, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn vì nhớ đến cảm giác bất lực của mình trước các con sóng buổi sáng. Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy một cái gì đó trống vắng. Có lẽ tôi thích cái cảm giác của 3 môn chứ không phải là 2 môn đạp – chạy quen thuộc. Tôi cũng nói vui với bạn bè rằng “Nếu tôi chiến thắng ở một giải Duathlon thì chiến thắng của tôi cũng không thật sự thuyết phục”.

Buổi tối hôm đó tôi ăn khá ít, cảm giác là không thấy đói, không muốn ăn, tôi ăn chỉ 3-4 đĩa sa lát, một chút bánh trái, thịt thà vớ vẩn, một chút kem, một chút hoa quả. Rồi về đi ngủ. Để không ngủ quên, tôi đã đặt đến 06 cái alarm dải từ 3:50 – 4:15.

Tôi tỉnh dậy khi tiếng chuông đầu tiên reo lên, nhanh chóng thay quần áo, tôi chuẩn bị sẵn sàng cho phương án B: chạy 3 km thay cho bơi bằng cách đi đầy đủ tất, giày.
“Phương án A, được bơi rồi” tôi nhận được tin nhắn trên group chat khi đang trên đường ra bãi xe đạp để làm những việc chuẩn bị cuối cùng. Xung quanh tôi, nhiều người reo hò tán thưởng. Tuyệt, tôi tăng tốc độ đi đến bãi xe, cởi bỏ giầy, tất, mặc áo swimskin ra ngoài trisuit, bơm xe, sắp xếp lại đồ đạc rồi tôi ra biển để thử sóng. Hôm nay sóng nhỏ hơn hôm qua nhiều, tôi bơi một lượt để thực hành lại cách đối phó với sóng mà Vi/Tuyến hướng dẫn cũng như tôi tự rút ra sau buổi bơi sáng hôm trước. Mọi việc có vẻ ổn.
Sau đó tôi lên bãi, chụp ảnh với một số người quen rồi vào vị trí chờ đợi. Zone của tôi là Zone B với target bơi là 31-35 phút. Tôi gặp bạn bè trong nhóm Boidapchay, HTC, VNTC… ở đây. Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa chờ đợi đến lượt mình xuất phát. Tôi không hồi hộp lắm vì thực ra tôi không đặt mục tiêu cao ở môn bơi.

Chúng tôi xuất phát theo đợt, mỗi đợt khoảng 8 người, cách nhau chừng 10s. Tôi đứng ngang với SH, còi vang lên, chúng tôi xuất phát rất nhanh, tôi chạy chéo sang phía tay trái để tránh đám đông rồi phi người chui xuống dưới các con sóng chồm tới. Sóng hôm nay nhẹ nhàng hơn hôm qua. Tôi nhanh chóng bơi theo các vận động viên khác. Là nhóm bơi 31-35 phút nên mọi người đều bơi rất tốt, nhanh, tôi ít gặp các bạn bơi ếch. Không hiểu sao hôm nay tôi bơi khá thuận lợi, thấy người nổi, tay khỏe, đẩy nước nhẹ nhàng, không mệt mỏi như hôm qua hoặc như khi trong bể. 300m, rẽ trái. 600m, rẽ phải rồi lại rẽ phải. Ở các đoạn rẽ, chúng tôi thường bơi sát sạt vào nhau như một đàn cá, tay người này chạm chân/người người khác. Nhưng tôi không bị ăn cú đạp, cú giật kính nào và tôi cũng không va chạm vào ai. Đoạn 600m bơi ngang khá dài, nhưng đây là đoạn xuôi sóng nên mọi người đều dồn sức vào đoạn này, ai cũng bơi nhanh, chân bắt đầu được sử dụng, bọt nước thấy trắng xóa. Đôi khi gặp một nhóm bơi chậm cản đường tôi phải bơi vòng ra ngoài, dùng chân đập liên tục để tăng tốc vượt qua họ. 1200m kết thúc, chỉ còn 600m nữa thôi. “Tay vẫn không mỏi! Hôm nay đúng là ngày của tôi rồi!” Tôi nghĩ thầm và tăng tốc độ. 300m cuối cùng, nhờ sighting tốt và bài học hôm thứ 7, tôi thuận lợi kết thúc phần bơi của mình với thời gian vượt mong đợi 35:49 xếp hạng 168 overall.

Phấn khích vì kết quả bơi tốt hơn dự kiến và cảm thấy con đường đến sub4:30 trở nên dễ dàng hơn, lên khỏi biển là tôi co chân chạy ngay. Vừa chạy vừa làm một loạt các động tác: nhấc kính khỏi mắt để nhìn cho rõ, thò tay kéo khoá swimskin, kéo tụt swimskin khỏi vai xuống đến phần eo, chộp 01 cốc nước để uống. Đoạn này tôi chạy không quá nhanh nhưng vượt khá nhiều người, thậm chí tôi còn trông thấy SH chạy trước tôi một đoạn, tuy nhiên nếu chỉ tính phần bơi thì tôi vẫn thua kèo với SH (đoạn này tôi cũng không muốn viết vào đâu, nhưng vì thua kèo nên đành chịu thôi :cry:) .
Vào đến chỗ xe của mình, tôi lại làm một loạt các động tác đã được thực hành nhiều lần: lột bỏ bỏ mũ-kính bơi nhét vào túi, vừa cởi swimskin vừa đội mũ bảo hiểm, đi giày xe đạp lấy xe xuống rồi dắt ra khỏi bãi. Tuy nhiên chính ở đây tôi phạm phải sai lầm đầu tiên: tôi vừa dắt xe chạy vừa cố gắng đeo kính râm, một việc mà tôi chưa bao giờ làm khi training. Kết quả là xe mất lái đổ xuống, nhẹ nhàng thôi, nhưng toàn bộ nước pha carbo-pro tôi để trong bình nước ở trước mặt và trong thân xe bị đổ ra ngoài gần hết. Lúc này tôi vẫn chưa ý thức được hậu quả của việc này, nhưng giờ nhìn lại thì nó là một điểm khiến tôi gặp khó khăn trong phần đạp và chạy sau đó, khó khăn vì thiếu năng lượng.
Gửi lại cái kính đã bung gọng cho một bạn tình nguyện viên (TNV) tôi dắt xe ra khỏi bãi rồi nhanh chóng đạp đi, cảm giác lúc này là khá sung sức. Tôi đạp với tốc độ 38-39km/h, vượt qua nhiều người. Tôi đạp ổn cho đến trạm nước đầu tiên, đây chính là chỗ tôi phạm phải sai lầm thứ 2 trong buổi thi đấu này: Bị thúc đẩy bởi mục tiêu sub4:30, tôi chỉ giảm tốc độ một chút khi vào khu vực lấy nước và tôi vẫn giữ tư thế aerobar, trượt chai nước đầu, tôi cố chộp chai thứ 2 và lúc chộp được chai nước cũng là lúc tôi mất thăng bằng, mất lái rồi đổ xe. Rất may là tôi kịp phản xạ xoay người để lưng-vai tiếp xúc với mặt đường tránh va chạm vào khu vực xương mỏm vai, xương quai xanh.
Tôi lồm cồm bò dậy, 2-3 bạn TNV chạy lại giúp tôi. Dựng được xe lên tôi thấy bánh xe lệch ra khỏi ổ trục, nhưng bánh xe, thân xe đều không cong móp gì cả. Tôi nhanh chóng lắp lại bánh, lấy đầy nước vào 02 bình đựng rồi lại lên xe đạp đi. Một điều lạ là lúc đấy tôi hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc, hoàn toàn không lo sợ gì cả. Có vẻ tôi chỉ hành động theo bản năng: lên xe và phóng đi để tiếp tục cuộc đua sub4:30 của mình.
Đã mất khoảng 2-3 phút cho cú ngã này nên tôi cần push bản thân nhiều hơn. Tôi lên dốc cầu Thuận Phước không quá nhanh nhưng xuống dốc cực nhanh vì tôi đã biết đường từ buổi khảo sát hôm thứ bảy. Tốc độ cao nhất khi xuống dốc của tôi là 61.2km/h.
Với kinh nghiệm từ cú ngã lần trước, việc lấy nước khi qua mỗi trạm của tôi diễn ra khá thuận lợi, tôi chuyển tay từ aero-bar lên handle-bar, giảm tốc độ, chộp nước, bơm vào bình rồi bỏ bình đi. Lựa chọn của tôi là bình màu đỏ Revive. Nó là nguồn năng lượng chính của tôi trong ngày hôm nay, sau khi mà 2 chai carbo-pro (chứa 250gr carb) của tôi bị đổ hết. Nhưng nó không đủ, mỗi chai revive 500ml chỉ có khoảng 25gr carb, trong khi nhu cầu của tôi là 60 gr carb. Và nhìn lại NP của tôi trong đoạn đạp thì chỉ 192w, thấp hơn khoảng 13w so với khi tôi đạp thử 90km ở Hà Nội.


Dù hơi mỏi, power không đạt mục tiêu nhưng tôi vẫn vượt rất nhiều người và chỉ bị 2 bạn pro vượt qua. Sau 2 vòng tại đường Nguyễn Tất Thành, tốc độ trung bình của tôi là 38km/h, không tốt lắm vì như thế là kết quả của tôi sẽ thấp hơn mục tiêu 39km/h, target 2:20 phần đạp có vẻ sẽ thất bại. Dù vậy tôi vẫn có một động lực lớn để tiếp tục push bản thân là tôi vẫn đang tiếp tục vượt qua khá nhiều người. Tôi trở về đường cũ, leo lên cầu Thuận Phước, ra đường ven biển rồi xuôi về Hội An. Do thường xuyên leo cầu khi tập ở tuyến Nhật Tân – T2 nên tôi cũng không gặp khó khăn ở đoạn leo cầu.

Lúc này gió đã mạnh hơn, không có gió ngược nhưng gió ngang cũng khá mạnh gây ảnh hưởng đến tốc độ. Dù vẫn giữ được power nhưng tốc độ trung bình của tôi tụt dần 37.9, 37.8, 37.7… Nhưng đoạn này tôi tiếp tục vượt khá nhiều người.Cảm giác 10km đạp cuối cùng thật là dài, nhưng rồi nó cũng kết thúc. Sau 2 cú ngã, tôi trở nên thận trọng hơn khi gần đến vạch đích, ngay khi qua Hyatt tôi đã bắt đầu mở khoá giày, rút chân ra, đạp xe với chân để trên giày. Tôi đến trước vạnh xuống xe khá nhanh, chân phải nhấc lên, vòng qua yên, rồi tôi không biết vì một lý do gì mà xe tôi lộn cù mèo một cái. Tôi cũng ngã, xe cũng văng đi. Tất nhiên là ở tốc độ thấp này thì xe không việc gì, chỉ có bàn chân tôi lúc này đã bỏ khỏi giày nên bị gập và dập ngón chân áp út bàn chân phải và ngón trỏ bàn chân trái.

Xem lại clip thì tôi thấy có mấy yếu tố liên quan đến nguyên nhân cú ngã là: 1) do mặt đường đoạn này khá gồ ghề nên giày tôi bị trượt khỏi pedal làm tôi mất trụ, 2) khi mất trụ tôi có phản xạ bóp phanh, 3) phanh bên tay phải của tôi là phanh trước nên xe bị bốc đít.

Đấy là chuyện phân tích sau này, khi ngồi bình tình nhìn lại, còn lúc đấy tôi chỉ hành động một cách bản năng là vùng dậy, thu dọn đồ rồi đi tiếp. Đang lồm cồm thu dọn giày, đồ thì hai bạn TNV chạy lại giúp, bảo tôi cứ để đồ đấy, các bạn sẽ nhặt và đưa vào đúng chỗ xe của tôi. Nhờ kinh nghiệm 02 lần ngã xe trước, tôi biết rõ phải nắm vào đâu để nhanh chóng dựng xe lên và dắt xe chạy đi. Bị đau và hơi khập khiễng chân phải một chút nhưng tôi vẫn chạy khá nhanh vào bãi xe. Tôi kết thúc phần đạp với thời gian 2:26:08 xếp hạng 46 overall, cải thiện được 120 bậc và tôi cũng là người VN nhanh nhất trong phần đạp.

Sau khi đặt xe lên rack, tháo mũ bảo hiểm để lên yên, tôi xỏ chân vào giày chạy, mang dây đeo bib. Do đồ chạy đã được bày sẵn nên tôi làm việc transit khá nhanh và bắt đầu chạy. Tôi nhận được sự cổ vũ, chúc mừng của rất nhiều người trong phần chạy này.
Tuy vậy sau 3 lần ngã thì cái đồng hồ của tôi bị trục trặc, có vẻ như nó bị kẹt phím bấm nào nó, tôi ấn các phím, thử nhiều kiểu, nhiều lần mà nó vẫn không phản ứng, gì, cứ quay mòng mòng. Sau 4-5 lần cố gắng mà không thành công, tôi quyết định kệ nó và chỉ tập trung vào chạy theo cảm giác của bản thân.

Chạy vốn là thế mạnh của tôi, nhưng giờ tôi không còn trong trạng thái sung sức nữa rồi, đôi chân đã mỏi sau 90km đạp xe. Như đã xác định khi tập luyện, phần chạy sẽ là 14 lần allout cự ly 1.5km, (1.5km là khoảng cách giữa các trạm nước). Tôi đã thực hiện khá tốt chiến thuật này. Tôi chạy nhanh dù có chậm hơn nhiều so với khi khỏe mạnh. Trung bình mỗi trạm nước ở chiều đi tôi vượt được khoảng 2-3 người. Quá quen với phần chạy nên đến trạm nước tôi không hề dừng lại mà nhanh chóng lấy nước revive, coca uống, nhờ các bạn TNV giội nước lên người và tiếp tục chạy. Gió rất mát và đường cũng có khá nhiều bóng cây.
Đến khoảng km số 6 tôi gặp Tim Reed chạy ngược lại với tốc độ rất nhanh. Từ đây tôi bắt đầu bài tập đếm số vđv chạy ngược chiều với mình để tính toán thứ hạng. Đến đoạn quay đầu sau km số 10 thì tôi đếm được khoảng 50 vđv (gồm cả relay) chạy ngược lại. “Không sao mình sẽ vượt lại”. Tôi tiếp tục làm tốt việc đó, mỗi trạm nước chiều về tôi vượt được 2-3 người. Đồng thời tôi cũng bắt đầu trông thấy nhiều người quen chạy ngược chiều với tôi, chúng tôi cười với nhau, động viên nhau, đập tay cổ vũ nhau.

Mọi việc ổn với tôi cho đến khoảng km15. Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó khang khác. Gió vẫn mát. Nắng không quá gắt. Nhưng tôi thấy đầu nóng hơn, lâng lâng, suy nghĩ trở nên chậm chạp và chân mỏi hơn nhiều. Tôi dồn ý thức vào việc giữ guồng chân/cadence để giữ tốc độ. Nhưng việc này càng lúc càng khó. Tôi vật vã trong việc cố gắng thúc đẩy bản thân mình tiếp tục chạy. 1km cuối cùng thật là đáng nhớ. Đầu tôi lâng lâng. Suy nghĩ mơ hồ. Mắt hoa lên. Tai ù đi. Tôi phải dừng lại đi bộ khoảng 5-10m đến 3 lần rồi mới chạy tiếp được. Tôi bị 03 bạn vđv khác vượt lại mà không làm gì được. Chưa bao giờ tôi thấy 500m cuối cùng lại dài như thế.
Khi chạy vào con đường trải thảm dẫn đến vạch đích, tôi cảm thấy mình thực sự kiệt sức, cái giúp tôi tiếp tục chạy là ý nghĩ mình sẽ có thể nghỉ ngơi sau khi kết thúc phần thi. Done! Tôi kết thúc phần chạy với thời gian 1:38:41, quá tệ so với PB của tôi và chính thức thất bại trong hành trình chinh phục mục tiêu Sub4:30. Tuy vậy tôi hài lòng với thứ hạng 31 overall, hạng 05 trong nhóm tuổi 35-39, hạng 1 của người Việt với thành tích 4:45:06.

Lời khuyên cho các bạn có dự định tham gia một giải ba môn phối hợp, nhất là giải TCB Ironman 70.3 Việt Nam:
• Hãy tập bơi càng sớm càng tốt: vì kỹ thuật bơi ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ bơi, mà con người lại là động vật trên cạn, cần nhiều thời gian để làm quen với nước, với kỹ thuật bơi.
• Hãy đầu tư cho môn đạp vì đây là môn ảnh hưởng nhiều nhất đến kết quả cuối cùng: 1) Cần tập luyện thường xuyên, tốt nhất là hoàn thành đủ một plan dài 20-24 tuần, 2) Phải sử dụng giày cá để tăng tốc độ và giữ chân cho chạy, 3) Làm bike fit càng sớm càng tốt, 4) Hãy ra đường đều đặn để làm quen với thực tế khi đạp ngoài đường, 5) Mượn/Thuê/Mua xe đạp TT.
• Hãy tập luyện transit một cách nhuần nhuyễn để tiết kiệm thời gian một cách dễ dàng, không mệt mỏi.
• Hãy tập các Brick dài để tìm ra điểm cân bằng giữa đạp và chạy, đừng đẩy cơ thể vào tình trạng đạp rất tốt rồi lê lết trong phần chạy.
• Hãy tập làm quen với việc chạy trong thời tiết nắng nóng, nên chạy đến 17-21km.
• Dù còn lâu mới đến ngày thi đấu nhưng bạn nên lập kế hoạch dinh dưỡng cho ngày thi đấu ngay từ bây giờ, rồi thực hành kế hoạch dinh dưỡng này trong các buổi brick dài.
• Hãy luôn có phương án dự phòng cho vấn đề năng lượng, nghĩ đến những tình huống xấu như rơi, đổ mất và chuẩn bị dự phòng cho nó.

Giải tiếp theo của tôi là giải Ironman 70.3 Shanghai vào ngày 21/10/2018 với mục tiêu 4h20 phút để có cơ hội nhận một suất đi Kona tham dự Ironman World Championship (cự ly 140.6). Dù mục tiêu 4h30 phút ở DN vẫn chưa đạt được, mục tiêu 4h20 phút ở Shanghai là cực kỳ khó khăn nhưng tôi tin rằng với những kinh nghiệm từ hành trình ở giải TCB Ironman 70.3 Vietnam, tôi sẽ tập luyện thi đấu tốt hơn nhiều ở giải Shanghai.

Cuối cùng tôi xin cảm ơn gia đình, người thân, bạn bè, nhóm Boidapchay và Công ty CP Vicostone nơi tôi làm việc đã hỗ trợ, tạo điều kiện cho tôi tập luyện tốt và hoàn thành tốt cuộc thi này!

(Trong bài viết tôi có sử dụng một số ảnh chụp, clip do bạn bè tôi thực hiện)

Photo & Video Credit: LAM Media, Hachi, Linh Nguyen H, Xuan Do

BÌNH LUẬN

Hãy nhập bình luận của bạn
Điền tên của bạn